Tiểu Ngư tiếp lời, đặt câu hỏi, "Như vậy vừa nãy anh nói tình cảm bị biến đổi, cùng với việc anh cả anh rốt cuộc bắt đầu chấp nhận tiếp nhận chữa trị, lại là ý gì?"
"Trừ trước đến giờ, trong lòng anh cả tôi luôn luôn rất kháng cự tất cả các phương pháp tư vấn và chữa trị, tôi ngàn nói vạn khuyên mới có thể mang anh ấy mang anh ấy đến gặp giáo sư Lâm để nhìn rõ bệnh và bước đầu xác định phương pháp chữa trị.
Lần chữa trị kéo dài gần năm tiếng, sau lần đó anh cả tôi liền đồng ý tham gia trị liệu, thậm chí anh ấy còn chủ động nói với tôi yêu cầu gặp giáo sư Lâm", Ngô Viễn An thở dài, "Đoạn thời gian đó, anh cả bình thường hơn, dần dần bắt đầu có thể trao đổi với người bình thường, cũng theo yêu cầu của ba kết hôn, cùng chị dâu sinh ra đứa trẻ, mặc dù kết quả cuối cùng vẫn là thỏa thuận ly dị nhưng tôi cảm thấy hiệu quả của việc trị liệu vẫn biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Tôi nghĩ, chuyện này và tình cảm bị biến đổi mà Giang đội trưởng mới vừa nói, chắc là có quan hệ rất lớn."
"Ý của anh là.
.
." Tiểu Ngư nhíu mày một cái, "Ngô Viễn Thanh đối với giáo sư Lâm.
.
."
"Anh cả đã mất nên tôi cũng không dám xác định gì, nhưng tôi biết, trừ giáo sư Lâm ra thì sau đó anh cả không tiếp nhận bất kỳ sự tư vấn của bác sĩ nào khác."
Ngô Viễn An bổ sung, Tiểu Ngư dừng một chút, sau một lúc mới hỏi, "Giáo sư Lâm thông báo về bệnh tình của Ngô Viễn Thanh cho anh, vẫn luôn nói là anh cả anh chỉ có bệnh tự kỷ nghiêm trọng và chứng ưu buồn sao?"
"Đúng vậy", Ngô Viễ An gật đầu, "Có vấn đề gì sao?"
Tiểu Ngư liếc nhìn Nam Cung Thấu, thấy anh nhìn mình chằm chằm thì không tiếp tục nói hết, gật đầu nói, "Được, tôi đã biết."
Cô tựa như nhớ tới cái gì, lấy từ trong túi áo một tấm hình mờ tối đưa cho Ngô Viễn An hỏi: "Ngô tiên sinh, xin hỏi, bên cạnh Ngô Viễn Thanh tiên sinh, có từng xuất hiện người này hay không, anh có thể nhận ra người trong hình không?"
Ngô Viễn An nhận lấy hình, nhìn ra đây là hình ảnh được cắt ra từ video nhưng vẫn nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới hỏi "Chân phải của người này.
.
.
có tật đúng không?"
Tiểu Ngư chấn động một cái, "Đúng vậy! Ngô tiên sinh biết người này sao?"
"Gương mặt đã bị xử lý nên tôi không thể xác định.
.
." Ngô Viễn An ngẩng đầu lên, "Nhưng từ chiều cao và vẻ bề ngoài thì người này hẳn là bác sĩ tâm lý của anh cả tôi, giáo sư Lâm, Lâm Mặc."
Giáo sư Lâm, Lâm Mặc!
"Không thể nào", Tiểu Ngư lắc đầu, "Tôi đã từng gặp giáo sư Lâm, chân ông ấy rất bình thường, không có bị tật.
.
."
"Chuyện này.
.
." Ngô Viễn An suy nghĩ một chút, đưa trả lại hình, "Qủa thật, phần lớn thời gian chân phải của giáo sư Lâm rất bình thường, nhưng tôi nhớ có một lần tôi đưa anh cả tôi đi chữa trị, tôi đã nhìn thấy chân giáo sư Lâm đi khập khiểng mấy bước, sau đó là ngồi xe lăn trở về phòng.
.
.".