Dãy số!
Tiểu Ngư trợn to mắt, "Anh chắc chắn?"
"Đúng! Tôi chắc chắn!" Lâm Thư Dĩ do dự mấy giây nhưng vẫn rất khẳng định nói: "Tôi nhớ ra rồi, chắc chắn là có dãy số, khi đó tôi thấy Duy An cầm điện thoại di động nên cho là cô ấy bắt đầu dùng điện thoại di động nên liền ghi lại dãy số đó trên luận văn của cô ấy.
Chỉ là, sau khi ghi xong tôi mới biết đó là điện thoại cô ấy nhặt được, điện thoại di động đó cô ấy cũng luôn để ở ký túc xá chưa từng sử dụng nên tôi cũng quên mất chuyện này..."
"Anh đang ở đâu?" Tiểu Ngư đột nhiên đứng lên, "Bây giờ tôi đi tìm anh, luận văn là chứng cứ quan trọng của vụ án, làm phiền anh cầm tới!"
"Chuyện này..." Giọng nói Lâm Thư Dĩ rất áy náy, " Xin lỗi, hôm nay tôi tham gia buổi giao lưu học thuật lớn của trường học và tổ chức G hợp tác, bây giờ không có ở thành phố D, tối nay...!hoặc rạng sáng ngày mai...!Mới có thể chạy về...!Để tìm bài luận văn kia, chắc là sáng mai...!Tôi mới có thể đưa cho Nhan tiểu thư...!trước đó...! không được."
Lúc Lâm Thư Dĩ nói chuyện, tín hiệu điện thoại di động không tốt lắm, giọng nói bắt đầu đứt quãng.
Mọi việc trong lúc nhất thời không thể gấp được, Tiểu Ngư nghe được phía bên Lâm Thư Dĩ có tiếng nói chuyện ồn ào, thầm nghĩ có lẽ anh ta đang tham gia học thuật, mình gọi điện thoại quấy rầy như vậy cũng không tốt, liền gật đầu đồng ý, sau khi nói cám ơn liền cúp điện thoại.
Trong một khắc cô cúp điện thoại kia, vấn đề trong lòng liên quan tới Duy An như viên đá lớn nặng nề kia, rốt cuộc cũng rơi xuống.
Bất kể hung thủ như thế nào, vụ án tiến hành như thế nào, ít nhất cô có thể rửa sạch oan khuất cho Duy An rồi!
Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu sang thì thấy Thấu thiếu gia đang khẽ tựa vào cái ghế, đôi mắt hơi nheo lại xem báo cáo tin tức trên tivi.
Cô theo ánh mắt anh nhìn sang, thấy trong ti vi đang đưa tin một chiếc máy bay vừa rời thành phố D không bao lâu, liền bị phần tử khủng bố tập kích nổ tung, rơi xuống vùng núi.
Trong đó, toàn bộ cơ trưởng và ba vị nữ tiếp viên hàng không đều may mắn còn sống sót, tin tức chỉ phát hiện một thi thể phụ nữ.
Chiếc máy bay này, là bay đi nước Pháp.
Chính là chiếc máy bay có cùng loại và chuyến bay như Ngô Viễn An cung cấp.
Mà thi thể bị phát hiện kia ——
Lúc ống kính từ phía trên quay xuống, thi thể người phụ nữ với tay chân mảnh khảnh bị đứt lìa, mặt mũi cũng không còn trọn vẹn, ngực Tiểu Ngư đột nhiên run một cái...
Là Tiêu Nhã!
***********
"Đi."
Tắt ti vi, Nam Cung Thấu mặc áo khoác vào, giơ tay lên vỗ một cái lên đầu cô, liền chậm rãi xoay bước chân đi về phía cửa——
Tiểu Ngư nhìn Nam Cung Thấu mở cửa, cắn cắn môi, bước nhanh đi theo anh.
Bởi vì đã giờ cơm buổi tối nên trong hành lang rất yên tĩnh, cho đến khi vào thang máy, cũng chỉ có hai người bọn họ.
"Hung thủ đang gϊếŧ người diệt khẩu..." Tiểu Ngư đứng ở bên cạnh anh, nhìn trong cái kính phía đối diện phản chiếu hình bóng của hai người, chậm rãi nói, "Chúng ta mới vừa tra ra đầu mối thì Tiêu Nhã liền chết oan uổng, rất có thể là Jack, cũng tức là Ngô Viễn Thâm đi Nữu Ước lo lắng chuyện bại lộ nên mới gϊếŧ người diệt khẩu."
"Tại sao em không suy đoán là Lâm Mặc đang gϊếŧ người diệt khẩu?" Nam Cung Thấu không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Nhan Tiểu Ngư trong gương phía đối diện, hỏi.
.