Rõ ràng người này lại đùa giỡn cô!
Lửa giận từ trong mắt phun ra!
Tiểu Ngư trợn mắt, dứt khoát mạnh mẽ nói: "Thì ra là vậy, khởi điểm tìm vợ của Nam Cung gia các người thật đúng là thấp nha, ngay cả người như em cũng có thể cho phù hợp, không biết là vị nào không có kiến thức lại không bình thường định quy củ như vậy thế?"
Châm biếm cô sao...!Cô cũng sẽ!
Không có kiến thức.
Không bình thường.
Thấu thiếu gia nghe vậy, cao thâm khó lường cười một tiếng, quay mặt sang, hỏi: "Nhan tiểu thư, còn nhớ người phụ nữ cứu em lúc tầng hầm dưới đất nổ tung không ?"
Chị gái xinh đẹp hào phóng tặng xe, Tiểu Ngư dĩ nhiên nhớ sâu hơn.
Cô hiền lành gật đầu, "Nhớ mà."
"Quy củ", thiếu gia mỉm cười, "Do bà định."
"Chị ấy..." Tiểu Ngư mờ mịt, "Rốt cuộc là ai vậy?"
Thiếu gia dừng lại một chút, giọng nói rất bình tĩnh trả lời, "Mẹ anh."
Bùm ——!
Ngư tiểu thư chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ, trực tiếp tách hồn phách cô ra mà đốt cháy, làm cô đứng hình một lúc rồi mà vẫn không thành công tìm hồn phách trở về.
Mẹ anh...
Mẹ anh...
Hôn...!Hôn...
Trong tai Nhan tiểu thư luôn vang lên giọng nói của Thấu thiếu gia, cho đến cuối cùng, Thấu thiếu gia nhắc nhở cô đã đến biệt thự nhưng hai chân cô vẫn mềm nhũn, nhẹ bẫng không có một chút sức lực nào, đi hai bước, loạng choạng ba bước.
Cuối cùng không có chút ý thức phản kháng nào, bị Thấu thiếu gia ôm trở về phòng khách...
Quá đáng sợ.
Quá không công bằng.
Cô lại sớm ra mắt mẹ chồng với bộ dạng con dâu xấu xí như vậy...
**************
Trong biệt thự Nam Cung, đèn đuốc sáng choang.
Người giúp việc nói Duy An vừa trở về biệt thự liền đóng cửa phòng, tắt đèn ngủ, cũng không hề nói gì.
Tiểu Ngư nghĩ mấy ngày trong tù đã làm Duy An mệt chết rồi, vì vậy cô cũng không đi quấy rầy, cùng Nam Cung Thấu đi đến chính giữa phòng khách.
Trên ghế salon ở phòng khách, trừ An thúc bên ngoài, bao gồm Hạ Lãng Lãng và Đường thiếu gia Đường Táp thì dường như mọi người đều có mặt, mà ngoài những người này còn có hai người đàn ông xa lạ đang đứng.
Một người đàn ông nhìn mặt tầm ba mươi, là người ngoại quốc, tóc vàng xoăn nhẹ, da trắng bóc, ánh mắt trong suốt.
Dáng vẻ của người đàn ông ngoại quốc này, nếu đặt ở giữa những gương mặt ưu tú của Nam Cung gia thì tuyệt đối không thể gọi là nổi bật, nhưng khí chất và ánh mắt của người này lại làm cho Tiểu Ngư liên tưởng tới bốn chữ, vừa gặp đã yêu...
Mà một người khác lại có khuôn mặt góc cạnh điển hình của đàn ông phương Đông, một thân mặc quần áo dã chiến, chân mang giày lính, tùy ý lại thô kệch, Thấu thiếu gia vô cùng ưu tú cũng thấp hơn anh ta nửa cái đầu, anh ta lại tỏ ra không hề cao ngất như vậy mà rất tự nhiên đứng lên.
Người đàn ông Á Châu này nhìn không ra tuổi tác, anh ta có một đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt rất sâu, dường như chỉ cần vội vàng liếc một cái là có thể thấy được câu chuyện anh ta đã trải qua cùng với nỗi buồn bao trùm cả người anh.
"Thương Ưng, Liệp Báo, bạn của anh."
Nam Cung Thấu nói nhỏ bên cạnh cô một tiếng, liền đi tới.
"Boss!"
Cùng lúc đó, hai người đứng lên chào đón, giọng rất là tôn kính.
"Thương Ưng", Nam Cung Thấu sâu nặng trả lời một tiếng, hỏi người đàn ông người đàn ông trẻ tuổi ngoại quốc thấp hơn, "Tình huống hiện trường như thế nào?"
"Vẫn chậm một bước", Thương Ưng giọng áo não, ánh mắt không cam lòng, "Đáng tiếc lúc tôi đến hiện trường, Tiêu Nhã đã rơi xuống máy bay mà chết, đối phương lại quá xảo quyệt, biết tôi theo dõi ra-đa nên cuối cùng đã để bọn họ chạy thoát, boss, là sơ sót của tôi!".