“Bọn họ đã sớm có chuẩn bị, không phải lỗi của cậu.
”
Nam Cung Thấu khẽ nói, sau khi ngồi lên ghế sa lon, anh giương mắt nhìn về hướng của một người đàn ông khác, “Liệp Báo, báo cáo tình hình đi.
”
“Tới đây!”
Vùng xung quanh lông mày của Liệp Báo giương lên, từ trong túi áo lấy ra một hộp trong suốt được bao con nhộng để lên bàn: “Cái này nhất định là do Ngô Viễn Thâm sai người đưa thuốc đến nhà trọ Tiêu Nhã Long Hoa.
”
“Đưa cho ai?” Bạch Miêu đặt câu hỏi.
“Một nhân viên bình thường thôi.
” Liệp Báo đáp.
“Rồi cậu xử lý người đó thế nào?”
“Đánh bất tỉnh rồi!” Liệp Báo kiêu ngạo: “Yên tâm trăm phần trăm đi, tôi có đeo khẩu trang, gã không thấy được mặt tôi, cũng không ai thấy tôi cướp thuốc đâu!”
Cái phương pháp cướp giựt này, thật đúng là nhẹ nhàng!.
.
Lông mày Tiểu Ngư giật giật!
“Hôi Miêu” Boss Thấu hiển nhiên cũng không chịu nổi nữa, ngẩng đầu mệnh lệnh: "Đem chuyện Liệp Báo bại lộ thân phân ở nhà trọ Long Hoa xử lý đi.
"
"Vâng!"
Hôi Miêu trả lời xong lập tức mở máy tính.
Liệp Báo phiền muộn nói: "Boss, anh không tin tôi! Căn bản là không cần xử lý! Tôi không có bị bại lộ thân phận, đảm bảo là không.
Tôi ở trong tầng hầm phụ cận đeo khẩu trang, võ trang đầy đủ cả mới đi đánh người, không ai thấy được mặt tôi đâu….
.
”
“Ngu xuẩn!”
Diện mạo trắng sạch, một bộ dáng dễ bị khi dễ là Diều Hâu ở bên kia cười lạnh: “Ngu xuẩn nhất đúng là cậu rồi, không biết ở nhà trọ Long Hoa dù là tầng hầm hay sân cỏ thì bốn phía đều có camera giám sát sao?”
“Hả!”
Khiếp sợ!
“Tôi lại gây họa rồi hả?” Liệp Báo kinh hoảng la lên: “Không lẽ tôi đã thật sự gây họa nữa rồi ư?”
Nói xong lập tức đi tới trước mặt Thương Ưng, giọng nói đáng thương, “Thương Ưng, cậu xem, không có cậu tôi cái gì cũng không làm được, hai chúng ta không nên tách ra làm nhiệm vụ riêng đâu….
”
“Cút!”
Thường Ưng đạp anh ta một cái, trực tiếp lạnh mặt!
“Tiểu Ưng Ưng, A Thương, đừng vô tình như vậy chứ….
.
”
“Cút!”
“…….
”
Tiểu Ngư nhìn Liệp Báo bên kia kêu gào thất thanh….
.
Lại nhìn thân thể nhu nhược nhưng khí chất lại lãnh khốc của Thương Ưng bên này….
Thấy hết sức không khỏe.
Thậm chí còn nảy sinh cảm giác dường như hai người này là một đôi vậy!
“Ok” Hắc Miêu nói xong cũng buông máy tính xuống, “Đã xử lý xong.
”
“Hai người này gộp lại vừa hay trở thành một đôi hoàn hảo”, Bạch Miêu xem thường, “Nếu không thì với đức hạnh này, làm việc với ai cũng chỉ gây họa thôi!”
“Ai gây họa chứ!”
Vào lúc này, khi đang có cùng chung mối thù, Tiểu Báo và Thương Ưng đều đồng thời quay đầu lại, kêu to bất bình: “Miêu Nhi, về quản giáo lại cái miệng của người phụ nữ nhà cậu đi!”
“Xin lỗi”, Hôi Miêu nhún vai, tỏ vẻ đành chịu: “Có Miên Dương bảo kê, mèo tôi không làm gì được! Nếu không phục, mấy người cứ đi tìm Miên Dương Tống tiểu thư tính sổ đi.
”
Liệp Báo và Thương Ưng nghe xong liền im miệng!
Ai dám tìm Tống tiểu thư tính sổ chứ?
Không nói đến tính cách nóng nảy và khả năng miệng lưỡi không buông tha cho ai, chỉ tính đến danh tiếng mẹ của đương gia nhà Nam Cung chuyên về súng ống đạn dược, hơn nữa đó còn là mẹ của boss bọn họ, cho thêm mười cái gan họ cũng không dám đi chịu chết đâu!
Tiểu Ngư nghe Bạch Miêu và Hôi Miêu đề cập nhiều lần danh hiệu cừu non nay rồi, nên cũng không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi….
.
Miên Dương, là ai vậy……”
“Miên Dương là….
.
”.