Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Dạ Lạc Dao chen vào
đám người, đi đến trước mặt Thần Hoàng nhìn cán trúc trong tay hắn,
không tin được hỏi. “Nguyệt, huynh đứng ở đây làm cái gì?”.

Thần Hoàng chợt nhíu mày. “Không thấy sao?”.

Dạ Lạc Dao cắn môi, nhỏ giọng nói. “Huynh là thái tử, tại sao có thể làm chuyện này ở ngoài đường? Nếu như chuyện này truyền đến tai của Cảnh
Vương thúc thì nhất định sẽ thành nhược điểm”.

Thần Hoàng không để ý lắm cười cười, nhíu mày nói, “Nếu như Cảnh Vương
thúc có đến đây thì e rằng kết quả cũng không khá hơn ta là bao”.

Dạ Lạc Dao ngẩn ra. “Có ý gì? Cảnh Vương thúc làm sao có thể nghe lời nàng ta được?”.

Ánh mắt Thần Hoàng nhìn về phía khách điếm, khóe miệng càng kéo rộng. “Nàng chính là có loại ma lực đó”.

Dạ Lạc Dao chưa từng thấy nụ cười đó trên mặt Thần Hoàng kể từ khi mẫu
hậu qua đời. Cho dù nàng ở ở cùng hắn cả ngày lẫn đêm, hắn chỉ dịu dàng
với nàng ở bên ngoài, hắn chưa từng giao tim của hắn cho nàng.

Tiểu Đào che chở Châu Châu bước lên, cả kinh nói. “Vương gia?”.

Dạ Vô Hàm nghiêng đầu, nhìn hai người. “Tại sao các ngươi lại đến đây?”.

Tiểu Đào cơ trí trả lời. “Nô tỳ bồi phu nhân ra ngoài mua chút son phấn”.

Châu Châu vội vàng gật đầu, sau đó hỏi Vương gia. “Vương gia, ngài đang
làm cái gì vậy?”. Thấy những chữ trên tấm hoành phi, nàng nghi hoặc hỏi. “Cuộc thi người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan là cái gì vậy?

Đúng lúc này, cửa chính mở ra, Phong Linh đi ra, Vấn Xuân và Sơ Hạ - hai nha hoàn xinh đẹp đứng hai bên, hai người cầm chuông đồng gõ gõ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Phong Linh không nhìn hai người kia, đi đến trong đám đông, lớn tiếng
nói. “Các vị hương thân phụ lão, mọi người có muốn thắng nghìn lượng bạc trắng không? Có muốn nổi tiếng trong Minh Tịch quốc không? Vậy thì còn
chờ gì nữa, mau đến tham gia người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan đi!”.

Phong Linh uốn ba tấc lưỡi bà mối, nói đến nỗi làm cho bách tính đều nhiệt huyết sôi trào muốn ghi danh ngay lập tức.

Dạ Lạc Dao giật mình nhìn chằm chằm vào Phong Linh, nàng ta không thể
tưởng tượng được khi nữ nhân này kích động lên lại có thể lợi hại như
vậy?

Cách đó không xa, có một cỗ kiệu đỉnh đen lặng lẽ đứng ở góc phố, bên trong kiệu có một lớn một nhỏ.

“Nương con đang làm gì vậy? Có vẻ như tinh thần rất tốt đấy”.

“Thảm rồi, nhất định nương con bị cái gì kích thích rồi”.

“Cái gì? Tại sao con lại nói vậy?”.

“Hoàng gia gia, ngài không hiểu nương con, một khi nương bị cái gì đó
kích thích thì trong đầu luôn nghĩ ra rất nhiều thứ kỳ quái, nhất định
phải quậy đến người ngã ngựa đổ”.

“Ha ha…. Là vậy à, nương con thật lợi hại, lại có thể khiến cho cả ba
nhi tử của trẫm đều cam tâm tình nguyện cho nàng sai khiến”.

“Haizz, hoàng gia gia, con muốn xuống gặp nương con một chút, ngài có đi không?”.

“Không, trẫm không muốn phá sự hăng hái của bọn họ”.

“A, Hoàng gia gia, ở đây có nhiều người, ngài không sợ sẽ bị người phát hiện thân phận sao?”.

“Ha ha, con cứ yên tâm đi”.

Một tiểu bất điểm (cái chấm nhỏ, chỉ đứa bé) bước xuống kiệu, đi về phía nữ nhân đang nói văng cả nước miệng trong đám người.

“Vấn Xuân, thu tiền, Sơ Hạ, ghi danh!”.

“Vâng!”.

Phong Linh ngoắc ngoắc với Dạ Dập Tuyên nói. “Có vẻ như ngươi rất được
hoan nghênh đó nha, những cô nương dưới mười lăm tuổi đều giao cho
ngươi”.

Dạ Dập Tuyên tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Làm gì? Bộ mặt ta dùng để đi gạt người à? Bây giờ bận đến nỗi nước cũng không được uống……….”.

Vấn Xuân cười hì hì nói. “So với hai vị bên kia, Tuyên Vương điện hạ nên cảm thấy đủ”.

Dạ Dập Tuyên ngẩn ra, cười. “Đúng vậy, đúng vậy”.

Bên này vừa mới dọn bàn xong thì trên bàn xuất hiện một nén bạc. Người
đứng xếp hàng sau lưng kinh sợ, ai mà nộp số tiền lớn vậy?

Phong Linh ngẩng đầu lên, nhíu mày, là nàng ta!

Vừa rồi Phong Linh chú ý thấy nữ nhân này vẫn kè kè bên cạnh Thần Hoàng
nhìn chằm chằm nàng giống như đề phòng đồ bị nàng cướp đi. Trong lòng
nàng ta nghĩ cái gì tất nhiên Phong Linh hiểu được rõ ràng.

“Ta đến ghi danh”. Dạ Lạc Dao nở nụ cười, bốn phía toàn sói, trời ạ, nữ
thần! Nhất thời hiện trường ghi danh tham gia càng thêm náo nhiệt do có
thêm nhiều nam nhân chen vào.

“A……”. Vấn Xuân ngẩn ra, nhỏ giọng nói với Phong Linh. “Tam Nương, chúng ta không có tiền trả lại…….”.

Phong Linh cười nhận lấy thỏi bạc. “Thí sinh này thì không cần trả lại”, sau đó nàng cũng không quay đầu lại, nhưng ngón tay nhỏ nhắn chỉ về một phía. “Người bên kia sẽ trả lại thay chúng ta”.

Vấn Xuân quay đầu lại nhìn, Thần Hoàng tà mị cười khẽ, hô lên. “Đúng vậy”.

Dạ Lạc Dao siết chặt tay nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười điềm tĩnh. “Tam Nương, thân là ông chủ, nếu như ngươi không tham gia có phải hay không
là không tốt?”.

Phong Linh ngẩn ra. “Ta?”.

Nàng tham gia cái gì? Không biết hát, không biết nhảy, không vẽ tranh,
không làm thơ, không biết nhạc cổ, đi lên làm gì, để mất mặt à?

Không đợi cho mấy người hồi hồn, tiểu Đào cũng đi tới. “Sơ Hạ tỷ tỷ, phu nhân nhà ta cũng ghi danh”.

“A?”. Sơ Hạ kinh sợ. “Triệu phu nhân cũng muốn tham gia?”.

“Ừ”. Châu Châu tiến lên, ánh mắt nhìn vào Phong Linh. “Phong Tam Nương,
mặc kệ cho chúng ta có bất hòa như thế nào, ngươi có dám lên thi đấu
không? Chúng qua quang minh chính đại đấu”.

Bên trái là Dạ Lạc Dao giống như tiên nữ, bên phải là Châu Châu như hoa
như ngọc, tất cả đều giống như muốn nàng biến mất đi. Nàng, Phong Tam
Nương chả lẽ yếu ớt như vậy, chẳng lẽ lại làm mất mặt chị em đến từ thế
kỷ 21?

Mẹ nó, sợ ai hả?

Phong Linh tiện tay lấy từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu, vỗ lên bàn. “Vấn Xuân, ta ghi danh!”.

Ba nữ nhân cùng nhau ganh đua, không để ý đến một tiểu bất điểm đứng bên cạnh.

“Đặt đi, đặt đi! Lạc Dao công chúa, một đền ba, Triệu phu nhân một đền năm, Phong Tam Nương một đền mười!”.

Mọi người đều quay đầu lại, thấy Bảo Bảo đang đứng trên bàn ra sức hét
lớn. Phong Linh nhìn thấy con trai thì vừa mừng vừa sợ, đến khi nghe
thấy nó hô một đền mười thì nàng nổi giận, đi qua vặn lỗ tai nhỏ của nó. “Tiểu tử thối, nương của con kém cỏi vậy à?”.

“Nương, nương là người không ai có thể địch nổi”. Bảo Bảo vội cười, sau
đó nhỏ giọng nói. “Nương, chỉ cần nương đột nhiên trổ tài thì chúng ta
sẽ kiếm được bội tiền!”.

Phong Linh suy nghĩ một chút sau đó cười “Ha ha”, véo khuôn mặt nhỏ bé của Bảo Bảo. “Con trai, con thông minh giống nương vậy!”.

Hai mẹ con vội bàn việc kiếm tiền thì đột nhiên tay Phong Linh bị người ta tóm lại. “Ta có lời muốn nói với nàng”.

Phong Linh tức giận hất tay. “Dạ Vô Hàm, ta với ngươi không có gì để nói cả”.

“Trước tiên nàng theo ta về phủ đã”.

“Không về!”.

Dạ Vô Hàm ngó nàng, đột nhiên cười, đóng quạt lại, “Được, vậy thì ta sẽ ở lại đây”.

Phong Linh cười một tiếng, cười còn tươi hơn cả hắn. “Thật xin lỗi, nơi này được ta bao rồi!”.

Xoay người lại đi vào trong khách sạn. “Tiểu nhị, đóng cửa”.

Dạ Vô Hàm cũng không đuổi theo mà lại lộ ra nụ cười chắc chắn, ánh mắt
dung túng như đối với một đứa trẻ đang làm càn. Đột nhiên, một giọng nói lười biếng chen vào. “Ngươi không có phần thắng đâu”.

Sau đó, Thần Hoàng thoải mái đi về phía cửa chính, tiểu nhị vừa muốn cản thì Thần Hoàng đưa một nén vàng. Tiểu nhị lập tức câm miệng, thái độ vô cùng chân thành. “Xin mời ngài!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui