Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Nhiếp Tố Tố cũng không muốn nói nhiều, nàng rất sảng khoái lấy khăn che mặt xuống, theo ý của nàng thì đây cũng chỉ là đùa giỡn.

Dạ Vô Hàm nhìn thấy gương mặt đó thì giật mình! Là nàng!

Bởi vì hôm nay nàng mặc một bộ xanh dương, che đi những lọn tóc màu xanh dương nên hắn cũng không nhận ra!

Rốt cuộc Dạ Vô Hàm cũng phản ứng lại, từ lúc bắt đầu hắn đã trúng kế của Tam Nương. Mục đích thì không cần nói cũng biết.

“Gỡ! Gỡ! Gỡ!”.

Âm thanh ồn ào vang lên, đợt sau còn to lơn đợt trước. Dạ Vô Hàm bây giờ là cỡi hổ khó xuống, hắn vốn có thể tức giận rời khỏi đây nhưng làm như thế sẽ phá hủy tâm huyết của Phong Linh, dù sao hắn cũng không hi vọng nàng bị tổn thương. Nhưng nếu như hắn lấy xuống.

Nhiếp Tố Tố quay đầu lại ngó hắn, tốt bụng nhỏ giọng nhắc nhở, “Không có việc gì, ngươi cứ lấy xuống đi, sau đó hai ta cũng đâu biết ai với ai. À đúng rồi, ta cảnh cáo ngươi, ta giúp Tam Nương nên mới đến, ngươi đừng để bị ta mê hoặc, lát nữa lại theo đuổi ta đấy!!”.

Dạ Vô Hàm nhíu mày, những lời này phải là hắn nói mới đúng, không ngờ lại để cho nữ nhân này nói trước! Hắn cũng muốn xem một chút, thì nhìn thấy mặt hắn thì nàng còn có thể nói gì! Hắn cũng không do dự nữa, lấy khăn bịt mắt xuống, lộ ra bộ mặt thật, phía dưới sau khi nhìn thấy thì thét chói tai, “A! Là Hàm Vương! Đó là Hàm Vương”.

“Trời ạ, là Hàm Vương! Đáng chết, nếu sớm biết đó là ngài ấy thì sống chết ta cũng không buông tay!”.

“Aaa, ai tới nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi? Tại sao nữ nhân kia lại may mắn chọn trúng Hàm Vương vậy? Đây nhất định là mộng, ta chưa tỉnh ngủ!!!!”.


Nhiếp Tố Tố sợ ngây người, nàng không ngờ nam nhân đó lại là Dạ Vô Hàm!

Dạ Vô Hàm học cách nàng nói, giễu cợt trả lại, “Ngươi đừng để bị bổn vương mê hoặc sau đó theo đuổi bổn vương!”.

“Ực”. Nhiếp Tố Tố suýt chút nữa bị sặc nước bọt, mặt mũi của nàng đều bị ném đi rồi.

Đến lúc này, Phong Linh mới đi lên, vỗ tay nói, “Nếu đồng ý thành lập hôn ước trước mặt mọi người, ta tin tưởng Hàm Vương điện hạ chắc chắn sẽ nhất ngôn cửu đỉnh, không cô phụ vị cô nương này!”

“Tam Nương!” Nhiếp Tố Tố nóng nảy, Dạ Vô Hàm cũng tức giận nhìn nàng.

Phong Linh tự động bỏ qua ánh mắt của hắn, nói với Nhiếp Tố Tố. “cô nương, ngươi cứ yên tâm, nếu Hàm Vương phụ ngươi, ta sẽ đi báo cáo ngự trạng với ngươi…”

Dạ Vô Hàm không nhịn được nữa, kéo hai người xuống đài, quản gia vội vàng lên nói. “Tiễn một đôi giai ngẫu, chúng ta hãy xem những nỗ lực của các vị công tử và tiểu thư…”

Dưới sân, Dạ Vô Hàm đè nén lửa giận, gằn từng chữ nói. “nói cho ta biết nguyên nhân mà nàng làm như vậy. Là do đồng tình hay thương hại ta? Nàng cảm thấy nàng thiếu ta cái gì mà phải dùng phương thức này để trả lại? Nếu quả thật là như vậy thì ta khuyên nàng không cần phải làm thế, ta còn chưa rơi vào hoàn cảnh cần người khác quan tâm tới.”

Phong Linh biết hắn thật sự tức giận, nàng giải thích. “Ta không có ý đó, ta chỉ muốn…”

“Nàng chỉ muốn dùng cái này đền bù cho sự áy náy của nàng sao. Phong Tam Nương, theo ý của nàng, ta là bọc quần áo hay là một phiền toái, mà cần nàng phải tùy tiện nhét vào tay một nữ nhân không rõ lai lịch?”

“Ta…” Phong Linh nhất thời cứng họng, nàng biết rõ chuyện mình làm không phải nhưng xuất phát ý của nàng không phải như vậy. Nàng lại không thể nói cho hắn biết, Nhiếp Tố Tố chính là thân thể của nàng. không phải nàng tùy tiện ném hắn cho một nữ nhân xa lạ!

Đôi mắt Phong Linh đỏ lên, nàng cúi đầu: “Xin lỗi.”

trên vai đột nhiên có một cánh tay, ôm lấy an ủi.

“Hàm vương, mặc dù Tam Nương làm thế là thiếu suy xét nhưng cho dù ngươi không tức thì ta cũng sẽ tức giận”. Nhiếp Tố Tố ngẩng đầu lên, khuôn mặt cá tính, có một sự chân thành hồn nhiên, khiến người khác không thể bỏ qua.

“Ngươi nói không sai. Chuyện của ngươi không cần người khác quan tâm. Nhưng ngươi biết không? Nàng tình nguyện bị oán giận, nàng vẫn làm như vậy, đó là vì cái gì? Muốn đền bù sao? không, không phải. Nàng muốn những người nàng quý mến, người nàng để ý đều có được hạnh phúc.”

Phong Linh cầm tay nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống. thì ra nàng ấy hiểu hết, cái gì cũng hiểu.


Dạ Vô Hàm thấy nước mắt của nàng thì cũng hối hận, dù sao thì suy nghĩ của nàng cũng không phải là xấu, vừa rồi hắn đúng là đã quá nghiêm khắc.

Nhiếp Tố Tố nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, cả người toát ra sự cơ trí khiến nàng có một mị lực khác. Nàng không kiêu căng, cũng nhẹ nhàng nói, “Nếu như Hàm Vương cảm thấy đối phương là ta, một nữ nhân không rõ lai lịch, nên mới nổi giận như vậy, thì ta thay Tam Nương nhận lỗi với ngài.” nói xong, còn cúi người với hắn. “Rất xin lỗi, để ngươi phải chịu đựng ta lâu như vậy.”

Dạ Vô Hàm cứng họng. Lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân cướp lời, chỉ vài ba câu đã nói hắn thành người không rõ nhân tình.

Loại cảm giác này, rất tệ.

hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, “Thôi, ta cũng không phải cố tình muốn chỉ trích cái gì.” nói xong hắn đi ra ngoài theo cửa sau.

Nhiếp Tố Tố thở phào, nhẹ nhõm. “Haizz, bộ dạng nghiêm túc của hắn đúng là rất dọa người.” Làm nàng phải tự thôi miên mình thật lâu mới dám ra mặt thay Phong Linh.

Phong Linh giật nhẹ tay nàng, áy náy nói. “Tố Tố, muội làm như vậy…”

“Ta biết”, Nhiếp Tố Tố cười với nàng, cầm ngược tay của nàng lại, nói. “Nếu đổi lại là ta thì ta cũng làm như muội, dù sao thì, ta cũng là một người khác của muội.”

Phong Linh đột nhiên cười, “Đột nhiên muội cảm thấy nếu không thưởng thức con người của tỷ thì đúng là một tổn thất lớn, một tổn thất rất lớn.”

Nhiếp Tố Tố trừng mắt nhìn nàng, giả bộ tức giận. “Muội xem, trước kia muội ăn mặc thế nào? Tóc tai màu sắc quỷ dị, trên lỗ mũi cũng có đồ, không dọa người ta sợ chạy mới lạ!”

Phong Linh cười hì hì ôm nàng. “Bởi vì nó đặc biệt nên muội mới làm chứ sao.”

“Haizz, xem ra ta đã đắc tội với Hàm Vương rồi, ngộ nhỡ sau này hắn trả thù ta thì… muội và công tử không thể làm ngơ đâu nhé.”


“Yên tâm đi. Dạ Vô Hàm không phải là người nhỏ mọn như vậy.” Phong Linh bảo đảm nói, “Cùng lắm thì hắn đóng cửa bế quan nửa tháng, một tháng là không sao.”

“Hy vọng thế.”

Đêm đó, sau khi xem mắt thành công. Thần Hoàng ra tối hậu thư cho Phong Linh, không phép làm bất cứ hành động cổ quái nào nữa! Phong Linh đáp lời ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn đang tính toán không biết lần sau nên tổ chức cái gì.

Dạ Vô Hàm trở về vương phủ, Phi Ưng tiến lên bẩm báo, “Vương gia, có người muốn cầu kiến ngài.”

hắn vừa thay quần áo vừa hỏi. “Ai?”

“A, người đó nói là cha của Triệu phu nhân.”

Dạ Vô Hàm sững sờ xoay người lại. “Tìm được người của Triệu phủ rồi?”

Phi Ưng lắc đầu, “Cái này sợ rằng ngài phải tự hỏi ông ấy.”

hắn không nói lời nào, đi vào phòng khách. Triệu lão gia thấy hắn thì vội đứng dậy, quỳ xuống, “Lão hủ tham kiến Vương gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận