Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Ở trong một ngôi nhà rộng lớn và khang trang, Mỹ Quyên dường như vẫn chưa biết tai họa sắp sửa giáng xuống đầu mình. Ả ta vẫn ung dung ngồi xem phim, tay cầm dĩa trái cây mát lạnh, vừa ăn vừa ra lệnh cho người hầu rằng.

- Mang cái chăn tới đây cho tôi, tôi lạnh.

- Nhưng thưa mợ chủ, bây giờ đang là giữa trưa, nhiệt độ trong phòng cũng đâu có nóng lắm đâu ạ.

Choang

Dĩa trái cây lập tức được ném thẳng vào người giúp việc rồi vỡ tung tóe ra, cứa vào da thịt của cô gái tội nghiệp tới rỉ máu.

- Tao nói làm là làm, mày không có quyền ý kiến.


Cô gái đáng thương chỉ biết gục mặt xuống không dám nói lời nào, cũng không dám đưa tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu. Môi dưới đã cắn chặt tới nỗi bật máu luôn rồi.

Cô ta là người mới vào làm, lại còn là thiếu nữ đôi mươi xinh đẹp, lại đang còn ở trong giai đoạn trổ mã nên thân hình cũng có một chút đường cong.

Điều này khiến cho Mỹ Quyên không hề vui vẻ chút nào, khi thấy trong nhà lại xuất hiện một người xinh đẹp hơn mình, đã vậy ả ta lại còn đang mang bầu nên thân hình sồ sề xấu xí tới phát ớn đi được. Mỹ Quyên sợ rằng Trung Hiếu sẽ không chịu được mà đi ăn vụng bên ngoài trong thời gian cô ta mang thai, lại càng không muốn biết được người mà Trung Hiếu vụng trộm lại là một con người ở thấp kém.

Vì thế nên lúc nào cũng gây khó dễ cho cô bé này, toàn kiếm cách để chửi rủa mắng nhiếc và bắt nạt mà thôi.

Mọi người cũng bất bình lắm chứ, nhưng nghĩ lại cô ta đang mang trong người giọt máu của cậu chủ, đứa cháu nội mà bà chủ hết mực mong chờ ngày ra đời cho nên Mỹ Quyên có làm gì thì mọi người cũng đều nhắm mắt cho qua. Phận tôi tớ bé nhỏ chẳng có một chút tiếng nói nào.

Nghe tiếng có tiếng ồn ào ở phía dưới, mẹ Trung Hiếu đứng từ trên lầu nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt không mấy vui vẻ lên tiếng.

- Có chuyện gì sao? Lại làm cho mợ khó chịu à?

Cả ngày không có tiếng quát mắng của Mỹ Quyên, tiếng đổ vỡ của đồ đạc thì thật sự không chịu được hay sao ấy. Riết rồi trong đầu của bà ta ngày nào cũng chỉ lo ăn rồi dỗ dành mẹ của bảo bối nên giờ cũng mệt mỏi lắm chứ?

Nếu sớm biết Mỹ Quyên là một người ỷ quyền rồi bắt nạt người khác như thế thì có cho vàng bà ta cũng chả thèm rước cái của nợ này về đâu. Nhưng mà, nói qua cũng phải nói lại, bà ta nhường nhịn cô ta như thế cũng chỉ vì đứa cháu thôi.

Chờ cô ta sinh cho bà ta một đứa cháu kháu khỉnh đáng yêu rồi đuổi đi cũng không muộn.


Nghe câu nói mang ý khiển trách của bà chủ, cô hầu gái ủy khuất rưng rưng nước mắt rồi nói.

- Dạ thưa! Mợ bảo con lấy cho mợ cái chăn để đắp, nhưng con thấy ngoài trời đang nắng nóng lắm, điều hòa cũng chỉ bật ở mức hai mươi sáu độ mà thôi. Con mới hỏi lại một chút mà mợ thẳng tay ném dĩa hoa quả vào người con.

- Mợ nói thì con cứ làm theo đi, đừng có cãi lời, không tốt cho em bé đâu.

Thấy thế Mỹ Quyên càng đắc ý hơn khi thấy mẹ chồng không những không rầy la mà lại còn bênh vực mình chằm chằm như thế. Trong lòng cô ta đã vạch sẵn ra kế hoạch để tiếp tục bắt nạt cô hầu gái này rồi.

Cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc thì bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân vội vã của bọn người mặc đồ đen, rất nhiều người đều đã đến vây kín cả lối đi. Trong hàng người đó, đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt cao ngạo và lạnh lùng, anh ta nhìn xung quanh để tìm kiếm người trong ảnh, sau đó nói vọng lên.

- Ông chủ sai tôi tới đón cô Mỹ Quyên, cho hỏi trong số các người ai tên Mỹ Quyên?

Sau bao nhiêu biến cố xảy ra, Mỹ Quyên có chút dè dặt nhìn hàng người áo đen đáng sợ đang cố gắng tìm kiếm mình trong đám người này.


Cả người bất giác lùi lại phía sau cô hầu gái để tìm kiếm sự che chắn.

Nhưng mà, đối với cái bụng bầu bự như thế thì làm sao có thể dễ dàng bị che khuất được? Và cũng chả dễ dàng thoát khỏi ánh mắt dò xét sắc lẻm của người áo đen.

Nhận thấy có gì đó không ổn, anh ta liền chỉ tay về phía cô hầu gái rồi nói.

- Cô! Tránh ra một bên. Có phải cô gái tên Mỹ Quyên đang trốn tránh ở phía sau lưng cô không?

Cô hầu gái bất chợt lạnh sống lưng, nhưng lại chả dám di chuyển sang chỗ khác, vẫn một mực đứng im như trời trồng.

- Chúng tôi muốn đưa cô Mỹ Quyên đi một chuyến, phiền cô ấy hãy tự nguyện ra đây nếu không muốn chúng tôi buộc phải sử dụng vũ lực để cưỡng ép đối với phụ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận