Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên một cách chậm rãi, âm thanh của nó không quá vội vàng như những người khác, có thể thấy được chủ nhân của nó là một người điềm tĩnh.

- Vào đi

Vừa dứt lời, một chàng thanh niên mang nét đẹp phương Tây bước vào, anh ta từ từ tiến tới chỗ Khánh Tường, sau đó cúi đầu chào cô.

- Bà chủ! Tôi tới rồi.

Khánh Tường gật đầu nhìn Ivan, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

- Hôm nay đi theo tôi tới một chỗ này, có việc cho cậu làm.

- Chúng ta đi đâu?

Ivan ngại ngùng cúi mặt xuống dưới, không dám ngước mặt lên nói chuyện trực tiếp với Khánh Tường. Điều này khiến cho Khánh Tường không mấy hài lòng.


Anh chàng này nhút nhát quá vậy!

- Ngước mặt lên! Nhìn trực tiếp vào mắt tôi.

Nghe câu nói mang tính chất ra lệnh của Khánh Tường, anh chàng mới miễn cưỡng nhìn lên trên. Lý do mặc Ivan không dám nhìn trực tiếp vào mắt Khánh Tường là vì anh ta sợ. Sợ bản thân mình sẽ bị cuốn hút bởi ánh mắt vô hồn và lạnh nhạt của cô.

Đôi mắt to tròn ấy như một cái hồ nước, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể chìm đắm vào nó. Nếu không sẽ không thể thoát ra được.

- Dạo gần đây công ty đối thủ có tung ra một chiến lược để gây khó khăn cho chúng ta. Họ bắt trước phong cách thiết kế của Infinitive, còn có thêm những chương trình ưu đãi hấp dẫn. Khiến cho sản phẩm của chúng ta bị bão hoà. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì không được.

- Vậy bà chủ muốn tôi làm gì?

Đôi mắt hăng hái của Ivan nhìn chằm chằm vài Khánh Tường, dáng vẻ cho tôi làm việc đi của Ivan thật khiến người ta yêu thích. Anh chàng có vẻ tập trung cho công việc rồi.

- Tôi đưa cậu đi tham quan cửa hàng của họ. Sau khi ra về hãy cho tôi biết suy nghĩ của cậu như thế nào.

- Không thành vấn đề.

Khánh Tường hài lòng nhìn chàng trai trẻ ngồi bên cạnh mình, tinh thần làm việc và trách nhiệm của Ivan rất cao, điều này rất khó kiếm thấy trong cuộc sống hiện nay. Cháy hết mình với công việc.

Một lúc sau, chiếc xe cũng đã dừng trước một trung tâm thương mại rộng lớn, vừa bước xuống xe đã có thể nhìn thấy thương hiệu History ngay phía tay phải. Bên trong trưng bày rất nhiều thiết kế sang trọng và bắt mắt.

Khánh Tường sải bước vào bên trong trước, còn Ivan lái xe ra bãi đỗ rồi mới tiến vào sau.

- Xin chào quý khách!

Nhân viên trong cửa hàng cung kính cúi người bốn mươi lăm độ để chào khách hàng, nhưng không quên đánh giá Khánh Tường từ trên xuống dưới. Nhận thấy đây không phải là khách hàng tiềm năng, cho nên cô ta cũng không còn lịch sự như lúc ban đầu nữa.

Bởi vì trông cách ăn mặc của Khánh Tường hôm nay không khác gì một cô nữ sinh, mà nữ sinh thì làm gì mua được những món hàng đắt tiền như thế này?


Khánh Tường mặc một chiếc quần baggy màu xám, một chiếc áo croptop màu đen, vô tình để lộ ra vòng eo con kiến mỏng manh, chân đi đôi giày thể thao sành điệu và mái tóc bồng bềnh được cột lên một cách gọn gàng.

Thấy Khánh Tường cứ nhìn ngắm những thiết kế mà không chọn được một cái nào, nhân viên phục vụ đã bắt đầu khó chịu rồi, cô ta nhắc kéo Khánh Tường.

- Quý khách! Thiết kế này là phiên bản giới hạn của chúng tôi, nếu cô không lấy chúng thì cũng đừng cầm trên tay quá lâu.

Thế mà Khánh Tường lại bỏ ngoài tay những lời nhắc nhở của nhân viên kia, trong đầu đang suy nghĩ cách để phát triển infinitive mà thôi.

- Khánh Tường! Hôm nay cậu tới đây mua đồ à?

Mĩ Quyên đang từ từ bước về phía Khánh Tường, trên người cô ả diện một bộ thiết kế sang trọng của History, và chiếc túi trên tay cô ta cũng là phiên bản giới hạn của một thương hiệu nào đó thì phải.

Trong lòng Khánh Tường bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khó chịu. Oan hồn không tan, đi đâu cũng gặp là thế nào?

Thấy Mĩ Quyên tới, nhân viên nữ lập tức mang dáng vẻ thân thiện với Khánh Tường, hòng lấy điểm trong mắt của Mĩ Quyên.

- Những thiết kế này có vẻ không hợp với túi tiền của cậu cho lắm. Hay để tớ tặng cậu vài bộ nhé. Dù gì đây cũng là thương hiệu mà tớ đang hợp tác cùng.

Mĩ Quyên tranh thủ biến Khánh Tường thành con nhóc nhà nghèo học đòi làm sang, ả ta cố tình nhục mạ cô trước mặt người khác. Mĩ Quyên vẫn còn rất nhớ tới cái tát của Trung Hiếu dành cho ả, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.

Khánh Tường vẫn im lặng không nói gì, vì cô thấy Ivan đang tiến về phía mình. Dáng vẻ cao to ấy đã thu hút tất cả những ánh nhìn của chịu em phụ nữ trong cửa hàng và hình như có cả Mĩ Quyên nữa.


- B … À Khánh Tường, tại sao không chờ tôi đi chung?

Vốn dĩ Ivan muốn gọi là bà chủ, nhưng thấy Khánh Tường đặt ngón trỏ lên đôi môi xinh đẹp thì từ bà chủ lại chui tọt vào trong cổ họng, anh chàng mau chóng sửa thành Khánh Tường.

- Chúng ta đi thôi.

Nói rồi trực tiếp lướt qua người Mĩ Quyên, không thèm liếc mắt tới ả dù chỉ một chút

Khiến cho Mĩ Quyên tức run người. Lại một anh chàng đẹp trai lọt vào tay của Khánh Tường, tại sao con nhỏ đó lại được ông trời ưu đãi như thế?

Nhìn thấy bóng lưng của cô và Ivan đang vui vẻ chọn lựa những bộ đồ sang trọng, ả ta nảy sinh lòng ghen ghét và một kế hoạch làm nhục Khánh Tường đã được hình thành trong bộ não của Mĩ Quyên.

Con khốn! Cứ chờ đó.

——————

Like + bỏ phiếu cho Minh nha ❤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận