Bảo Bối! Anh Xin Lỗi


Cả ngày hôm đó, Tĩnh Anh mặc dù ngồi ở công ty làm việc nhưng tâm trí cô dường như không ở nơi đây.
Cô hết nghĩ áy náy với Hàn Tử Hân lại nghĩ tới mối quan hệ hôn nhân nhạt nhòa của Vương Phong Thần và cô hiện tại.
Cô nghĩ mình không nên nhún nhường để Tô Khiết Như có thể muốn làm gì thì làm như thế nữa.
Cô đã chọn kết hôn với anh thì cô phải có trách nhiệm tìm kiếm và giành lại hạnh phúc cho mình.
Dù gì bây giờ cô mới chính là vợ hợp pháp của anh, hạnh phúc của cô phải là do cô nắm bắt lấy.

Thế là tối hôm đó trở về nhà, Tĩnh Anh vẫn vào bếp nấu ăn như bình thường nhưng cô chỉ nấu hai phần cho anh và cô mà thôi.
Cô vừa bày biện thức ăn lên bàn xong thì anh và Tô Khiết Như cũng về tới nhà.

- "Phong Thần! Anh về rồi đấy à? Anh mau đi thay đồ rồi xuống đây ăn cơm, thức ăn em chuẩn bị xong hết cả rồi này."

Thế nhưng Vương Phong Thần lại không thèm đáp lại lời cô, anh chỉ liếc nhìn cô một cái thật lạnh rồi cùng Tô Khiết Như lên phòng.
Một lát sau, hai người họ lại tay trong tay đi xuống dưới.
Tĩnh Anh nhanh nhẹn xới cơm vào bát cho anh và cho chính mình.

- "Phong Thần, anh ăn đi."

Tĩnh Anh đặt bát cơm tới trước mặt anh rồi sau đó bắt đầu dùng bữa.
Cô coi như không nhìn thấy Tô Khiết Như mà cứ tập trung ăn.
Vương Phong Thần đang định gắp thức ăn lên ăn thì dừng lại rồi anh nói:

- "Của Khiết Như đâu?"

- "Anh nói gì, em không hiểu."

Tĩnh Anh lạnh nhạt đáp.

- "Tại sao cô lại không lấy cơm cho cô ấy?"

Vương Phong Thần lại hỏi tiếp.

- "Nhà này chỉ có anh với em thôi.
Trước giờ em cứ nghĩ Tô Khiết Như là khách chỉ đến đây ăn nhờ ở đậu ít hôm thôi nhưng mà không ngờ cô ấy lại trơ trẽn cứ ăn trực lâu như vậy."

- "Tĩnh Anh, cô nói vậy là có ý gì?"

Tô Khiết Như bèn lên tiếng hỏi lại cô.

Tĩnh Anh liền quay ra hỏi ngược lại Tô Khiết Như với ánh mắt đầy sự khiêu khích:

- "Tôi đang nói gì chắc cô hiểu mà.
Tôi nghĩ đã tới lúc cô rời khỏi nhà tôi rồi đấy."

- "Cô....Phong Thần, anh xem xem, cô ấy đang đuổi em kìa."

Tô Khiết Như bực tức, giọng đầy hờn dỗi nói với anh.
Vương Phong Thần nghe Tĩnh Anh nói vậy thì anh lập tức trừng mắt nhìn cô rồi nói:

- "Nhà này là của tôi, tôi muốn cho ai ở thì cô không có quyền lên tiếng."

- "Nhưng em là vợ anh, và em có quyền bảo vệ hạnh phúc cho mình.
Anh thử nghĩ xem, làm gì có người phụ nữ nào lại chấp nhận chồng của mình dẫn người phụ nữ khác về nhà rồi còn độc chiếm ngôi nhà, căn phòng vốn thuộc về mình..."

- "Phong Thần, ý cô ấy là đang nói em là kẻ thứ ba đó...huhu...em vì anh mà chịu đựng ấm ức nên cô ấy mới có thể kết hôn với anh, vậy mà bây giờ cô ấy lại coi em là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác...huhu..."

Tô Khiết Như nghe cô nói vậy thì lập tức khóc lóc khiến Vương Phong Thần nổi đoá lên:

- "Chính cô mới là kẻ thứ ba đó cô hiểu không? Cô cũng chỉ là có cái mác thiếu phu nhân Vương thị thôi."

- "Sẽ ra sao nếu em nói cho ba mẹ biết chuyện này?"

*chát

Tĩnh Anh vừa nói dứt lời thì trên gương mặt cô liền đón nhận ngay một cái tát thật đau từ anh.
Cô không tin được là anh lại đánh mình.
Nói đúng hơn là trước giờ ngay cả ba mẹ cô cũng chưa từng đánh cô bao giờ cả vậy mà hôm nay anh lại đánh cô vì một người phụ nữ khác.

- "Cô cứ thử nói cho ba mẹ tôi biết xem, tôi sẽ không chỉ tát cô một cái thế này đâu.
Khiết Như, chúng ta đi thôi."

Vương Phong Thần mắng xối xả vào mặt Tĩnh Anh rồi ôm người phụ nữ của mình rời đi.

- "Phong Thần à, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao? Có phải anh đã quên đi những kỉ niệm của chúng ta khi xưa rồi hay không?"

Một lần nữa, Tĩnh Anh lại ngồi gục xuống bàn rồi khóc trong thầm lặng.

Đêm hôm đó, vết bỏng của cô vì có dấu hiệu bị nhiễm trùng nên Tĩnh Anh đã phát sốt.
Cô nằm ngủ một mình, cả người rét run cầm cập, đầu cô choáng váng không phân biệt được hiện tại và mơ là gì.
Sau đó, Tĩnh Anh cố gượng dậy định ra ngoài gọi anh nhưng cô không thể cầm cự được, vừa nâng người dậy được một chút thì cả người cô cứ nâng nâng, mắt thì hoa và sau đó cô liền ngất đi, cả người lăn từ trên giường xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, Vương Phong Thần dậy và đi xuống dưới nhà nhưng anh không thấy cô đâu, cả căn nhà im lìm.
Nếu như mọi hôm thì giờ này cô phải đang lúi húi trong bếp rồi chứ.
Mà thôi kệ cô ta đi.
Tại sao hôm nay mày lại để ý xem cô ta đang làm gì, ở đâu chứ, Vương Phong Thần? Nghĩ vậy, anh định rời khỏi nhà đi làm thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó reo lên liên tục.
Âm thanh kia cứ kêu lên mà không có điểm dừng.

- "Quái lạ! Không phải là Tĩnh Anh cô ta đi làm rồi sao? Tại sao chuông điện thoại của cô ta lại kêu như vậy chứ?"

Vương Phong Thần sau khi đi theo hướng âm thanh phát ra thì anh đi tới cửa phòng ngủ của cô.
Hay là cô ta đang ngủ? Vương Phong Thần thầm nghĩ trong đầu.

- "Này, chuông điện thoại của cô kêu kìa.
Cô mau bắt máy đi, sáng ra đã ầm ĩ như vậy thì Khiết Như của tôi làm sao mà ngủ hả?"

Vương Phong Thần cứ đứng ngoài cửa gõ cửa nhưng lại không nhận được phản hồi nào từ cô.
Lập tức, anh không nhịn được bèn sờ tay vào tay nắm cửa rồi mở cửa ra.
Hình ảnh Tĩnh Anh đang nằm sõng soài dưới sàn liền đập ngay vào mắt anh.

- "Châu Tĩnh Anh, cô làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Châu Tĩnh Anh!"

Anh vội đỡ cô lên, cả người cô lạnh ngắt cùng với hơi thở yếu ớt của cô khiến Vương Phong Thần sợ hãi vô cùng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui