Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu

Hai người lén lút đi lại trong khu phố tình nhân, kể ra chuyện này cũng thật là kì tích.
Đây là khu phố tình nhân, tất nhiên chỉ có thể dành cho những đôi tình nhân.
Tại sao cô lại ở đây à?
Rất đơn giản, là bởi vì cô thích.
Tại sao cô lại vào được đây à?
Cái này còn đơn giản hơn. Hơ hơ, cô thần thông quảng đại như vậy có nơi nào mà không vào được.
Nói đi nói lại, xuất sắc đúng là một cái tội mà!
“Này này, tỉnh lại cái coi!” Trần Man Lanh bên cạnh vỗ vỗ vào khuôn mặt “xinh đẹp” của Diệp Băng, mặt mũi đỏ bừng bừng. “Đi mau xem nào!?”
“Cái gì thế?”
“Còn hỏi? Bao giờ họ mới đến! Cậu định bắt tớ ở đây đợi bị ném trứng thối vào mặt à?”
“Ê, cậu lo cái gì? Họ đến rồi kia kìa!” Diệp Băng vừa lấy tay che cái tai đáng thương, núp vào một góc tránh “súng liên thah” của Trần Man Lanh vừa đưa tay chỉ chỉ. “Đó! Thấy chưa?”
“Chưa thấy! chỉ cho rõ vào!”
“Đúng là dữ như hổ nào! Thả nào đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai!”
“Im cái mồm của bà lại!”
Diệp Băng mếu máo chui vào một góc, tủi thân “khóc”
“Hai bà bạn của tôi, lại cãi nhau hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui