“Hai bà bạn của tôi, lại cãi nhau hả?” Diana từ góc nào chui ra, quàng cổ hai bà bạn. Bên cạnh còn có một anh chàng trông rất cao to, đẹp trai.
“Yo, tưởng bà quên tụi này rồi!” Trần Man Lanh quay ra nhìn bà bạn từ trên trời rơi xuống, mắt tròn mắt dẹt.
“Hôm nay không gặp chắc quên luôn rồi!” Diana cười tủm tỉm nhìn hai bà bạn chí cốt, tiện tay kéo luôn anh chàng bên cạnh đến trước mặt hai người. “Đây! Ablert, bạn trai của tôi!”
Diệp Băng không để ý đến anh chàng lắm, cứ nhìn chăm chăm vào Diana: “Bảo bối nhỏ của bà Emma đây à? Sao hôm nay lại có hứng đi ra phố thế!?”
“Có Ablert đi cùng mà! Tôi sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”
Diệp Băng cảm thấy tình yêu có thể thay đỏi tính cách công chúa của Diana chắc hẳn phải vô cùng… kì quái. Y như cái tính cách của cô nàng, nắng mưa thất thường.
“Diana, tôi còn cứ tưởng bà còn học tại Mĩ!” Trần Man Lanh sau khi “chiếu” anh chàng Ablert tội nghiệp liền quay sang hỏi Diana.
“Ừ, thì cũng định học nốt đấy! Mà mấy ông thầy giảng chán chết!”
“Diana à!?” Diệp Băng bên cạnh lắc lắc đôi vai nhỏ bé của Diana, dường như sắp ném cô bạn vào một góc bẩn thỉu nào đó. “Sao lại từ bỏ thế hử? Vào được trường đó khó lắm đấy!”
“Xí, cứ quan trọng hóa vấn đề! Tôi bây giờ chỉ cần Ablert là đủ rồi!” Diana hất tay cô bạn ra, cười tủm tỉm.
Anh chàng Ablert bên cạnh có vẻ rất vui, ôm lấy bạn gái dấu yêu, hôn một hơi dài.
Trần Man Lanh bên cạnh có lẽ thấy đây là một hành động rất lãng mạng.
Có điều với cô cũng không tránh khỏi cảm giác thấy có hơi…. “Băng!”