"Cô dám chắc chắn đến như vậy?" Hình Thiên nhìn vào đôi mắt sáng rực rỡ của người phụ nữ bên cạnh. Dừng như không quan tâm nhiều lắm mà cũng không hẳn là chẳng để tâm.
"Chỉ huy, tôi đã xoá mọi bằng chứng. Phu nhân chắc chắn không tìm được gì!" Cô ta cắn môi, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy đang dò xét cô ta từng chút một.
"Còn kẻ giết người?"
"Chỉ huy… không phải chính mắt ngài đã thấy ả chết trong biển lửa năm đó rồi hay sao?"
"Ả?"
Hình Thiên bất ngờ bật cười. Thật không ngờ kẻ giết người thiên tài như cô ta cũng để lại nhiều sơ hở đến vậy.
Thực ra, chỉ dùng đến đến đầu ngón chân để suy nghĩ cũng đủ để biết cô ta đã làm những gì.
"Đồng bọn của cô đã bị bắt cả rồi!"
"Chỉ huy! Xin ngài giữ gìn danh tự ột quân nhân dám đem tính mạng trung thành với ngài"
"Cô dám lấy tính mạng để trung thành với tôi?"
"Tôi xin thề với tư cách của một quân nhân!"
"Xác chết duy nhất trong đó… là của một người đàn ông. Hình như trí nhớ của cô hơi kém thì phải?"
Vấn đề này, dù có cãi hình như cũng hơi bất thường.
Cô ta trung thành với anh, anh đã ghi nhận. Tuy nhiên, so với Diệp Băng, một nghìn kẻ trung thành hơn thế cũng không đủ để đổi lấy một sợi tóc nhỏ.
"Cô nghe đây, muốn trung thành với tôi, chỉ có cách duy nhất là trung thành với người phụ nữ của tôi. Kẻ phạm phải trọng tôi như cô, còn không xứng chạm vào gót giầy của cô ấy. "