Nhiệm vụ muôn trùng
"Cô dám chắc chắn đến như vậy?" Hình Thiên nhìn vào đôi mắt sáng rực rỡ của người phụ nữ bên cạnh. Dừng như không quan tâm nhiều lắm mà cũng không hẳn là chẳng để tâm.
"Chỉ huy, tôi đã xoá mọi bằng chứng. Phu nhân chắc chắn không tìm được gì!" Cô ta cắn môi, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy đang dò xét cô ta từng chút một.
"Còn kẻ giết người?"
"Chỉ huy… không phải chính mắt ngài đã thấy ả chết trong biển lửa năm đó rồi hay sao?"
"Ả?"
Hình Thiên bất ngờ bật cười. Thật không ngờ kẻ giết người thiên tài như cô ta cũng để lại nhiều sơ hở đến vậy.
Thực ra, chỉ dùng đến đến đầu ngón chân để suy nghĩ cũng đủ để biết cô ta đã làm những gì.
"Đồng bọn của cô đã bị bắt cả rồi!"
"Chỉ huy! Xin ngài giữ gìn danh tự cho một quân nhân dám đem tính mạng trung thành với ngài"
"Cô dám lấy tính mạng để trung thành với tôi?"
"Tôi xin thề với tư cách của một quân nhân!"
"Xác chết duy nhất trong đó… là của một người đàn ông. Hình như trí nhớ của cô hơi kém thì phải?"
Vấn đề này, dù có cãi hình như cũng hơi bất thường.
Cô ta trung thành với anh, anh đã ghi nhận. Tuy nhiên, so với Diệp Băng, một nghìn kẻ trung thành hơn thế cũng không đủ để đổi lấy một sợi tóc nhỏ.
"Cô nghe đây, muốn trung thành với tôi, chỉ có cách duy nhất là trung thành với người phụ nữ của tôi. Kẻ phạm phải trọng tôi như cô, còn không xứng chạm vào gót giầy của cô ấy. "
Tôi và em chân trời xa cách....
Chỉ cách một bức tường mà tựa hồ không thể gặp lại
"Diệp Băng, thật ra..." Trần Liễm to béo ục ịch đứng trước mặt cô thực sự cản trở tầm nhìn.
Người đã xấu lại còn béo... đã béo lại còn xấu.
"Em làm thế này có sao không đấy?" Diệc Ngâm thò cái đầu bù xù của anh ra, cười hì hì.
Cô đang theo dõi ngoại tình đó, cứ đứng một đống ở đây làm như cô là tội phạm cần "chăm sóc" thì làm ăn thế nào được.
"Nghe nói phu nhân của Nguyên soái rất đẹp, lại thùy mị nết na." Diệc Huyên ôm cổ ông anh trai, vừa kéo vào hàng ăn gần đó vừa liên mồm "chém"
Thùy mị, nết na! Cô thấy là không thực tế chút nào.
"Phu nhân dĩ nhiên là rất xinh đẹp, tài giỏi. Mấy người nói có thừa." Ông đội trưởng Nghị im lặng uống trà lại thản nhiên lên tiếng giễu cợt.
"Đội trưởng à, ngài đừng có hách dịch như vậy. Tôi có cảm giác như ngài được lôi ra từ một đống dấm chua vậy."
"Được rồi, khi về hạm đội,anh chị chết với tôi!"
Cô cảm thấy thành viên đội cô thật quá sôi động, quá nhiều tình. Có khi còn đến mức không cần thiết.
Nửa đêm, con mèo nhỏ đáng thương mới có thể lết xác về đến nhà...
Mà Diệp Băng vừa bước vào nhà đã khóc không ra nước mắt. Thiếu chút nữa là đã ra ngoài tự tử.
Anh trai dấu yêu à!? Lẽ nào kiếp trước em đắc tội với cả anh sao?
“Chào!”
Cô nhìn cái bánh đã được gặm một nửa trên bàn, đau khổ gào thét trong tâm trí.
Cái bánh đáng thương của cô!!!!!!!!! Tại sao anh nỡ lòng nào làm như vậy?
“Giải quyết xong chưa anh?”
“Rồi! Không ngờ lại dễ dàng như vậy.”
Cô cảm thấy cái từ “dễ dàng” này vô cùng buồn cười. Nếu là anh trai giải quyết chắc chắn anh sẽ không bao giờ dùng từ này.
Hơn nữa bây giờ cũng không ở đây mà cười thoải mái như vậy. Hoặc ít nhất thì cái bánh của cô vẫn còn yên vị trong tủ lạnh.
“Rất đơn giản?”
Cô cảm thấy, nếu nhà nào cũng có một Hình Thiên thì điều hòa, tủ lạnh,… vứt đi hết được rồi.
“Cũng gần như là thế!” Diệp Tư xoa đầu nghĩ ngợi, cứ như thể anh ta là người phá được án vậy. “Em rể thân mến, chúng ta tắt điều hòa đi được rồi!”
Thì ra không phải mỗi cô cảm thấy không cần chúng nữa.
Sau này chắc chắn nhà cô sẽ có thể tích kiệm được rất nhiều tiền điện…
“Em lên phòng nghỉ trước đi!”
“Biết rồi!” Cô hậm hực quay người đi, rõ ràng không vui chút nào. “À, tôi có việc muốn nhờ anh nữa….”
“Được rồi, lên nghỉ đi!”
"Tôi không thích!"
"Tại sao?"
"Không có anh tôi không ngủ được."
"Nếu em chọn cách tỏ tình nào đó ngọt ngào thì sẽ tốt hơn."