Bảo Bối, Con Là Ai?


Edit: Đầm♥Cơ Sau đó bữa cơm này Lăng Húc ăn có chút không được tự nhiên.
Cậu sẽ bất giác trộm quan sát Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời, muốn xem hai người bọn họ còn có hành động đặc biệt gì không. Tuy rằng chính Lăng Húc cảm thấy mình có chút lén lút, nhưng cậu nhịn không được cảm thấy tò mò.
Nhưng hai người kia ở mặt ngoài luôn gió êm sóng lặng, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lăng Húc dùng răng nanh cắn hoa quả trên nĩa, nghĩ thầm rằng hay là mình nhìn lầm rồi.
Lúc này Lăng Dịch đột nhiên nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu một chút.
Lăng Húc quay đầu, phát hiện thì ra Lưu Ngộ đang nói chuyện với cậu, “Hả?” Miệng cậu còn cắn hoa quả.
Lăng Dịch kéo trái cây trong miệng cậu xuống: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Lưu Ngộ mỉm cười nhìn cậu, nói: “Có rảnh thì đến chơi.”
Lăng Húc gật gật đầu, trộm liếc Tiêu Thời một cái.
Bản thân cậu không cảm thấy gì, nhưng đêm nay Lăng Dịch đã không chỉ một lần nhìn thấy cậu nhìn lén Tiêu Thời.
Tiêu Thời hình như là trợ lý năm nay Lưu Ngộ vừa mời tới, bề ngoài tương đối không tồi, hơn nữa thực có khả năng, nghe nói Lưu Ngộ bỏ lương ời đến. Lăng Dịch cùng hắn chỉ gặp qua một, hai lần, trong lòng nghĩ không biết Lưu Ngộ có có ý tác hợp Tiêu Thời cùng Lưu Hiểu Lộ không.
Nhưng Lăng Dịch không quá quan tâm chuyện này, bây giờ điều duy nhất anh quan tâm chính là, cả buổi tối Lăng Húc cứ nhìn chằm chằm người khác vô số lần, đại khái Tiêu Thời cũng đã nhận ra.
Thời gian đã trễ, Thiên Thiên có chút mệt rã rời, ghé vào trong ngực Lăng Dịch ngáp không ngừng.
Bọn họ rời đi trước, trừ Lưu Ngộ, những người khác đều đi đưa bọn họ ra ngoài.
Lúc này Lăng Húc tinh tường nhìn thấy Phan Văn Thiệu nhéo mông Tiêu Thời một chút.
Mà Tiêu Thời rõ ràng cảm giác được, vẻ mặt lại không có chút biến hóa, thậm chí cũng không quay đầu nhìn Phan Văn Thiệu.
Lăng Húc há to miệng lại yên lặng ngậm lại, cảm thấy mình phát hiện ra điều gì bí mật vô cùng.
Lúc lên xe, bởi vì Thiên Thiên đang ngủ trong ngực Lăng Dịch, cho nên Lăng Dịch không buông nó xuống mà trực tiếp ôm nó ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Lăng Húc chầm chậm chầm chậm kéo nửa ngày, gian nan chui vào bên trong xe, đè xuống cửa sổ xe phất tay với mấy người đưa tiễn bên ngoài: “Không cần đưa nha!”
Phan Văn Thiệu cho Lăng Húc một cái hôn gió, “See you!”
Lăng Húc rùng mình, vội vàng kéo cửa sổ xe lên, thuận tiện nhìn lén Tiêu Thời một cái cuối cùng, phát hiện hắn an tĩnh đứng ở sau đám người, bởi vì kính mắt có chút phản quang, hoàn toàn không có cách nào thấy rõ ràng ánh mắt của hắn.
Tài xế khỏi động ô tô.
Lăng Húc thẳng thắn bối sau này tới sát, trong lòng chậc chậc vài tiếng, nghĩ Tiêu Thời cái này người thật là một giả đứng đắn.
Rốt cục Lăng Dịch nhịn không được hỏi cậu: “Tiêu Thời rất bảnh?”
Lăng Húc xoay đầu lại, vẻ mặt không rõ, “Tiêu Thời là ai?”
Lăng Dịch nói: “Trợ lý của chú Lưu, chính là người em cứ nhìn chằm chằm vào đấy.”
“A ——” Lăng Húc gật đầu, nghĩ nghĩ nói rằng, “Đúng vậy, rất bảnh.”
Thật ra cậu còn muốn nói với Lăng Dịch chuyện cậu nhìn thấy, nhưng thấy phía trước còn có tài xế, cảm thấy không quá tiện nói ra khỏi miệng, vì thế nhịn tính toán trở về lại nói.
Trở lại trước cửa nhà, Lăng Dịch dùng một tay ôm Thiên Thiên, một tay từ túi áo đào chìa khóa mở cửa.
Lăng Húc đứng ở phía sau anh, đột nhiên vươn tay qua nhéo mông Lăng Dịch một chút.
Động tác của Lăng Dịch đột nhiên tạm dừng, cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên hai cái, xoay người sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Lăng Húc!”
Lăng Húc cảm thấy Lăng Dịch phản ứng như vậy mới là đàn ông bình thường nên phản ứng, Tiêu trợ lý kia quả nhiên không bình thường! cậu thấy Lăng Dịch tức giận, vội vàng cười nói: “Đừng tức giận, chỉ đùa với anh một chút, hay là em cũng cho anh nhéo lại.”
Nói xong, Lăng Húc xoay người đưa mông về phía Lăng Dịch, nếu không đau thắt lưng, phỏng chừng cậu còn sẽ chổng mông lên.
Trong lòng Lăng Dịch không có lý do bực mình một trận, anh vươn tay, năm ngón tay mở ra nắm lấy mông Lăng Húc, dùng sức nhéo một chút.
Vốn là Lăng Húc để Lăng Dịch nhéo cậu, nhưng bây giờ Lăng Dịch thật sự động thủ, cậu lại nhịn không được có chút đỏ mặt, vừa rồi động tác Lăng Dịch nhéo rất giống như đang tán tỉnh, hoàn toàn khác cậu vui đùa mà nhéo Lăng Dịch một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Húc chỉ có thể dùng một câu tổng kết tâm tình của mình: “Anh thật lưu manh.”
Lăng Dịch đáp lại cậu một chữ: “Lăn.”
Về đến nhà, mở ra đèn phòng khách, Lăng Húc chạy đến trên ghế sa lon nằm úp sấp nghỉ ngơi.
Lăng Dịch thì ôm Thiên Thiên trở về phòng của nó, đặt ở bên giường dùng thanh âm ôn hòa gọi tỉnh nó.
Một góc phòng đặt xe đạp Lăng Dịch tặng Thiên Thiên, nó thích vô cùng, đáng tiếc thắt lưng Lăng Húc bị thương không có thể cùng nó xuống lầu đạp, lúc nó rãnh rỗi sẽ đạp quanh trong phòng, may mắn phòng Lăng Dịch đủ lớn.
Quà tặng khác đều bị Thiên Thiên cất giữ, nó vô cùng vui vẻ, thậm chí ôm Lăng Dịch hôn một cái, đối với nó mà nói, đây là phương thức biểu đạt tình cảm vô cùng kịch liệt.
Lúc này Thiên Thiên bị Lăng Dịch đánh thức, hoảng hốt xốc một chút mí mắt lên, hỏi: “Ba đâu?”
Lăng Dịch đáp: “Ba của cháu ở bên ngoài, thắt lưng ba cháu còn chưa khỏi, bác giúp cháu tắm rửa có được không?”
Thiên Thiên gật gật đầu.
Lúc tắm rửa, Thiên Thiên hơi thanh tỉnh một chút, ngồi ở trong bồn tắm lớn dùng tay chơi bong bóng.
Lăng Dịch dùng dầu gội đầu giúp nó gội đầu, bọt tắm theo dòng nước trôi xuống mắt, nó liền nhắm mắt lại vẫy vẫy đầu, có đôi khi sẽ vẫy đến Lăng Dịch dính đầy bọt.
Gây sự xong, Thiên Thiên sẽ cúi đầu cười, bởi vì nó biết Lăng Dịch sẽ không tức giận.
Thật ra Thiên Thiên còn chưa đạt tới độ tuổi có đầy đủ ngôn ngữ phong phú biểu đạt tình cảm, nếu như có thể chính xác cảm nhận cùng biểu đạt, như vậy nó sẽ cảm thấy Lăng Dịch bây giờ càng giống ba nó, ôn hòa mà cưng chiều; Lăng Húc lại như là người anh trai, ngày ngày tràn ngập tinh lực, sẽ cùng điên với nó.
Lúc Lăng Dịch dùng ngón tay lau bọt tắm nơi khóe mắt Thiên Thiên, đáy lòng cũng mềm mại hơn một ít.
Ở chung lâu sẽ sinh ra tình cảm, ngay từ đầu vì Lăng Húc nên anh bài xích sự tồn tại của Thiên Thiên, nhưng lúc quyết định phải ở chung thật tốt cho đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận trong lòng mình đã bắt đầu chậm rãi thích đứa bé này.
Cậu bé ngoan ngoãn mẫn cảm như vậy, lần đầu tiên Lăng Dịch gặp phải. Có lẽ là do tính cách trời sinh, nhưng sinh hoạt mang đến ảnh hưởng tất nhiên cũng không thể xem nhẹ, nói vậy đi theo Lăng Húc đến lớn, Thiên Thiên sống không phải quá tốt, không thì đứa bé ở độ tuổi này, phần lớn còn được cha mẹ cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
Lăng Dịch không hay suy nghĩ anh và Lăng Húc sẽ đi đến một bước nào, bởi vì có một số việc cho dù là tưởng tượng, anh cũng hiểu được thực khó có thể thừa nhận. Nhưng dù thế nào, sự tồn tại của Thiên Thiên chưa chắc đã là chuyện không tốt, nhưng có một chút, thì phải là nhìn thấy Thiên Thiên, anh sẽ tùy thời bị nhắc nhở, Lăng Húc đã từng có một người vợ.
Tắm rửa xong, Lăng Dịch dùng khăn tắm bọc Thiên Thiên ôm đi ra ngoài đặt trên ghế sa lông, nói: “Chờ một chút, bác lấy máy sấy sấy tóc cho con.”
Chờ Lăng Dịch tránh ra, Thiên Thiên bắt lấy khăn tắm trên người chạy đến trên người Lăng Húc, khóa ngồi trên lưng cậu.
“A ——” Lăng Húc hét thảm một tiếng, “Lăng Thiên Thiên mưu sát cha ruột a!”
Thiên Thiên cảm thấy thật vui vẻ, cười ha hả.
Lăng Dịch cầm máy sấy đi ra, vội vàng ôm Thiên Thiên xuống khỏi người Lăng Húc: “Đừng bắt nạt ba của cháu.”
Lăng Húc le lưỡi, nhắm mắt lại nói: “Tôi chết.”
Lăng Dịch cắm máy sấy sấy tóc cho Thiên Thiên, Thiên Thiên quỳ gối bên người Lăng Húc lay cậu: “Ba!”
Lăng Húc muốn giả chết tới cùng, không quản Thiên Thiên lay như thế nào cậu cũng không động.
Thiên Thiên vỗ mặt của cậu, lại lắc tay cậu, thấy cậu vẫn không động, đứng lên muốn dẫm thắt lưng của cậu.
Lăng Dịch dùng một tay ôm nó đứng lên, nói: “Thắt lưng của ba cháu đau, đừng dẫm.”
Nhưng Thiên Thiên có chút khẩn trương: “Ba không động.”
Lăng Dịch nhấc chân đá đùi Lăng Húc một chút, “Đừng dọa con của em.”
Lúc này Lăng Húc mới mở to mắt: “Được rồi, ba lại sống, bảo bối sấy khô tóc nhanh đi ngủ.”
Lăng Dịch sấy khô tóc cho Thiên Thiên, lúc đưa nó trở về phòng đi ngủ, Thiên Thiên nằm ở trên giường nói với Lăng Dịch: “Bác hôn cháu một chút được chứ?”
Lăng Dịch nghe vậy, mỉm cười hôn cái trán của nó một chút, hỏi: “Vì cái gì?”
Thiên Thiên nói: “Cháu xem trên sách đều như vậy.”
Nó xem chính là sách nước ngoài Lăng Dịch tặng cho nó.
Lăng Dịch lại sờ sờ mặt của nó: “Mỗi đêm đều hôn cháu một chút có được không?”
Thiên Thiên gật đầu, sau đó có chút thẹn thùng, xoay người kéo chăn trùm lên đầu.
Trở lại bên trong phòng khách, Lăng Dịch nhìn thấy Lăng Húc còn nằm sấp trên ghế sa lông, nâng chân lên nhẹ nhàng đá mông cậu một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh: “Còn không đi tắm rửa.”
Lúc này Lăng Húc dùng hai tay chống sô pha đứng lên, ngồi xuống bên người Lăng Dịch, đè thấp giọng nói rằng: “Anh cùng Phan Văn Thiệu chơi thực thân sao?”
Tuy rằng cậu biết Thiên Thiên đã ngủ, bên trong phòng trừ hai người bọn họ không còn người khác, nhưng vẫn nhịn không được có chút lén lút.
Quần áo Lăng Dịch vẫn là ướt, anh đang xăn cổ tay áo lên, đáp: “Cũng tạm, sao vậy?”
Lăng Húc do dự một chút, hỏi: “Anh cảm thấy anh ta là người thế nào?”
Lăng Dịch trả lời không chút để ý, “Không ra làm sao.”
Lăng Húc đụng bả vai anh, “Anh trả lời em nghiêm túc chút đi.”
Lăng Dịch nhịn không được, hỏi cậu: “Vậy rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”
Lăng Húc lại hạ giọng một lần nữa, hỏi: “Anh ta là biến thái sao?”
Động tác của Lăng Dịch ngừng lại, nhìn về phía Lăng Húc, “Biến thái như thế nào?”
Lăng Húc nói: “Chính là thích đàn ông đó, trên mạng nói như thế nào nhỉ? gay?”
Lăng Dịch hơi trầm mặc, biểu cảm lại càng bình tĩnh: “Cậu ta làm sao?”
Lúc này Lăng Húc lại nghĩ nghĩ, không có nói thẳng, cậu cảm thấy chứng cớ còn chưa quá nhiều, cần quan sát mới đủ xác định, trước đó cậu không nên tùy tiện gán tội Phan Văn Thiệu.
Nhưng dù như thế nào, cậu cũng phải khuyên nhủ Lăng Dịch chú ý an toàn, nếu lần sau Phan Văn Thiệu nhéo chính là mông của Lăng Dịch thì thật là đáng sợ.
Vì thế Lăng Húc nói: “Dù sao anh chú ý giữ khoảng cách với anh ta, bây giờ em rất nghi ngờ anh ta, chờ có chứng cớ lại nói cho anh.”
Lăng Dịch tĩnh trong chốc lát, đột nhiên vươn tay sờ thuốc ở trên người, nhưng không có thể tìm được.
Lăng Húc hỏi anh: “Tìm cái gì?”
Lăng Dịch nói: “Thuốc lá của anh đâu?”
Lăng Húc lấy ra từ túi áo của mình rồi đưa cho Lăng Dịch, buổi chiều cậu lấy từ chỗ Lăng Dịch chưa trả lại cho anh.
Lăng Dịch châm một điếu hít vài hơi, cảm thấy hơi chút lãnh tĩnh một chút, anh hỏi Lăng Húc: “Em thực phản cảm?”
“Hả?” Lăng Húc không kịp phản ứng anh nói cái gì.
Lăng Dịch lặp lại: “Chuyện Phan Văn Thiệu em thực phản cảm?”
Bởi vì Lăng Dịch hỏi thực nghiêm túc, Lăng Húc không khỏi nghiêm túc suy nghĩ hơn mười giây, cho ra kết luận không phải quá phản cảm, chỉ kinh ngạc mà thôi, bởi vì cậu hoàn toàn không ngờ có thể gặp loại chuyện này bên người mình.
Cho ra kết luận rồi, Lăng Húc trả lời Lăng Dịch: “Cũng không phải quá phản cảm.”
Lăng Dịch hỏi cậu: “Nếu anh và cậu ta cùng một chỗ thì sao?”
Lăng Húc nghe được vấn đề này, lập tức đứng lên, mặt bởi vì đau thắt lưng mà vặn vẹo một chút, sau đó lập tức lớn tiếng nói: “Đương nhiên không được!”
Lăng Dịch ngồi ở trên ghế sa lông, nhìn cậu phản ứng kịch liệt mới truy vấn một câu: “Vì sao?”
Lăng Húc nói: “Không có vì sao, dù sao chính là không được.”
Cậu xoay người dùng hai tay ôm lấy mặt Lăng Dịch, “Anh đừng luẩn quẩn trong lòng!”
Lăng Dịch đột nhiên cảm thấy có chút mệt, không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu, vươn tay đẩy tay cậu ra, nói: “Anh đi tắm rửa trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui