Yêu đương thời kỳ trưởng thành luôn làm người ta ngọt ngào mà buồn rầu.
Lăng Húc dùng thìa quấy socola nóng, kế tiếp phải rót vào khuôn đúc định hình. Ánh mắt của cậu nhìn có vẻ tâm sự nặng nề, nhíu mày một hồi lâu, đột nhiên lại cúi đầu cười ngây ngô một chút, không biết suy nghĩ cái gì.
Lưu Đồng vẫn luôn chú ý cậu, lúc nhìn thấy cậu cầm lấy thìa muốn liếm liền lớn tiếng nhắc nhở: “Này, tỉnh tỉnh!”
Lăng Húc tỉnh táo lại, thầm nghĩ nguy hiểm thật, vội vàng đặt thìa trở về.
Đặng Thịnh đi tới tiếp nhận việc của cậu đang làm, để cậu đi lấy bánh sừng trâu trong lò nướng ra, đồng thời hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Lăng Húc còn chưa nói, Lưu Đồng đã dành nói trước: “Anh không hiểu tâm sự của người trẻ tuổi đâu.”
Đặng Thịnh nghe vậy, cười hì hì hai tiếng.
Hôm nay trung tâm huấn luyện chưa gọi điện thoại cho Lăng Húc, đại khái ngập nước tổn thất có chút thảm trọng, một hai ngày không đủ để khôi phục lại.
Trước khi tan tầm Lăng Húc có chút bối rối, có chút không dám về nhà đối mặt với Lăng Dịch.
Nhưng đêm nay không đi học, cậu lại không có nơi khác để đi, hơn nữa Thiên Thiên khẳng định sẽ rất muốn cậu.
Càng nghĩ, Lăng Húc làm quyết định, cậu gọi điện cho Lăng Dịch, nói cho Lăng Dịch đêm nay cậu mang Thiên Thiên đi ra ngoài ăn cơm, tối nay trở về.
Kết quả Lăng Dịch đáp lại cậu một từ “Ừ”, điện thoại liền ngắt.
Phải biết trước khi Lăng Húc gọi điện thoại thì bản thân phải hít sâu chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, Lăng Dịch có lệ cậu như vậy, Lăng Húc chỉ có thể ngắt điện thoại thật mạnh để tỏ vẻ mình phẫn nộ.
Tan làm, Lăng Húc đi đón Thiên Thiên tan học.
Thật lâu rồi cậu chưa gặp bạn nhỏ Quan An Dung, xa xa nhìn thấy nó đã muốn chào hỏi, kết quả Quan An Dung vốn không lại đây, kéo vạt áo Thiên Thiên một chút liền bỏ chạy.
Thiên Thiên thiếu chút nữa bị nó kéo đến ngã trên mặt đất.
Lăng Húc vén tay áo lên, nhìn ba mẹ Quan An Dung không có ở đây liền lớn tiếng nói: “Đánh giờ đó!”
Thiên Thiên không có tâm tình phản ứng nó, vui vẻ chạy tới dắt tay Lăng Húc: “Ba, chúng ta về nhà!”
Lăng Húc lôi kéo nó đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Không trở về nhà, ba mang con đi ra ngoài ăn cơm được không?”
“Hả?” Thiên Thiên ngẩng đầu lên, “Bác đi không?”
Lăng Húc có chút ăn dấm: “Bác không đi, con muốn ba hay là muốn bác hả?”
Thiên Thiên do dự một chút, cuối cùng nói: “Muốn ba.”
Lúc này Lăng Húc mới vui vẻ, đi đến bên xe đạp điện bế nó ngồi lên, lại đội mũ cho nó, “Ngồi yên, đừng bị người trộm đi đó.”
Thiên Thiên có chút giật mình, “Có người trộm sao?”
Lăng Húc ngồi lên, khởi động xe đạp điện đồng thời nói: “Đương nhiên, chờ lúc đèn đỏ sẽ có người ôm con đi.”
Thiên Thiên nghe vậy, vội vàng ôm chặt thắt lưng Lăng Húc, sau đó dọc theo đường đi đề phòng tất cả người đi đường cùng xe tới gần bọn họ.
Lăng Húc mang Thiên Thiên đi ăn cơm chiều.
Cậu biết gần trung tâm mua sắp Lăng Dịch mở có một khu vui chơi trẻ em, nếu đưa Thiên Thiên đi chơi thì nó có thể vô cùng vui vẻ chơi một hai giờ.
Ăn cơm xong, Lăng Húc liền mang theo Thiên Thiên đi khu vui chơi trẻ em, Thiên Thiên đi vào cùng chơi với các bạn nhỏ, cậu thì ngồi ở cửa, cách tấm rào chắn thủy tinh nhìn Thiên Thiên chơi.
Lúc này thật ra Lăng Húc có chút trống rỗng, cậu không hề suy nghĩ cái gì, chỉ nghĩ chờ một chút nữa mang Thiên Thiên cùng trở về, không cần giao lưu quá nhiều với Lăng Dịch.
Thiên Thiên chơi được khoảng nửa giờ, Lăng Húc đột nhiên nghe được phía sau có người kêu tên của cậu.
Cậu quay đầu, nhìn thấy một đôi nam nữ đứng ở phía sau không xa, người đàn ông trong đó đúng là Thang Lực đỉnh đầu bắt đầu sắp phản quang, mà cô gái kia vẫn là cô gái Lăng Húc nhìn thấy ở tiệm bánh ngọt lúc ban đầu.
Lăng Húc có chút kinh ngạc.
Thang Lực lại có vẻ hơi ngại ngùng, hắn giới thiệu cho Lăng Húc: “Đây là bạn gái của tôi Hạ Hiểu San, hai người đã từng gặp nhau.”
Lăng Húc và Hạ Hiểu San chào hỏi nhau.
Thang Lực hỏi cậu: “Cậu ở trong này làm gì vậy?”
Lăng Húc quay đầu ý bảo khu vui chơi trẻ em, “Tôi mang con trai đến chơi.”
“À, ” Thang Lực gật gật đầu, “Vậy hai người chậm rãi chơi, chúng tôi đi trước.”
Lăng Húc nhìn bọn họ mang theo gói to, đại khái là vừa mới từ siêu thị mua đồ đi ra, vì thế đáp: “Ừ, bai bai.”
Gặp lại Thang Lực, cậu đột nhiên nhớ lại lúc còn đi học trước kia, khi đó mình buồn rầu theo đuổi Triệu Phỉ Nghiên, đám người Thang Lực vây quanh cậu sôi nổi đề ý kiến cho cậu, thậm chí giúp cậu đến cửa phòng học ngăn Triệu Phỉ Nghiên lại.
Nhưng bây giờ lúc cậu lại một lần nữa buồn rầu vì chuyện tình cảm, bên người lại không có một ai để tâm sự.
Thấy Thang Lực cùng bạn gái xoay người sắp rời khỏi, Lăng Húc nhịn không được gọi hắn lại: “Thang Lực, chừng nào cậu rảnh tâm sự với tôi một chút được không?”
Thang Lực sửng sốt, sau đó đáp: “Cậu chờ tôi một chút.”
Lăng Húc không hiểu được những lời này của hắn có ý gì, chỉ thấy Thang Lực cùng bạn gái đồng thời đi đến phía thang máy.
Có chút nhụt chí, Lăng Húc ngồi trở lại trên băng ghế, tìm kiếm bóng dáng Thiên Thiên ở bên trong, thấy nó đang chơi đến rất vui vẻ, vì thế dùng trán của mình nhẹ nhàng đụng tấm thủy tinh một chút.
Nhưng thật không ngờ là, qua bảy tám phút, Thang Lực thế nhưng lại trở lại.
Lăng Húc kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên có chút kích động, đứng lên ôm hắn, “Cậu thật sự vì tôi mà từ bỏ bạn gái của cậu sao! Rất cảm động !”
Thang Lực nhìn chung quanh có người nhiều như vậy thì cảm thấy xấu hổ, tránh khỏi Lăng Húc, “Đừng như vậy, nhiều người nhìn đó, người ta sẽ hiểu lầm.”
Lăng Húc ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu hắn, nói: “Mới không có người hiểu lầm.”
Thang Lực giải thích với cậu, chính mình vốn chỉ đi gọi xe cho bạn gái, sau đó tính toán về nhà, kết quả Lăng Húc nói muốn tâm sự với mình, hắn đưa bạn gái lên xe lại trở lại.
Lăng Húc kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: “Cậu không cùng cô ấy về sao?”
Thang Lực nói: “Cô ấy đến nhà chú của cô ấy, tôi không tiện đi theo.”
“Cậu ngốc sao, ” Lăng Húc, “Vậy cũng phải đưa đến dưới lầu, cậu như vậy thì hai ngày nữa người ta liền chia tay cậu.”
Thang Lực nghe cậu nói như vậy thì có chút khẩn trương, bắt đầu hoài nghi có phải mình còn làm không tốt hay không, nhưng lập tức lại tự an ủi mình: “Sẽ không, Hiểu San không phải loại người keo kiệt.”
Lăng Húc “Ai” một tiếng thở dài, nói: “Quả nhiên là người đang yêu.”
Thang Lực vươn tay đặt trên bả vai cậu, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Rốt cuộc có lời gì muốn nói với tôi? Ngay tại đây nói sao?”
Lăng Húc nói: “Ở đây đi, con tôi còn chưa chơi đủ, tôi phải chờ nó.”
Thang Lực đành phải nói: “Được được được, vậy cậu nói đi.”
Lăng Húc nhìn thoáng chung quanh, xác định không có ai nhìn bọn họ hay chú ý bọn họ đang nói cái gì mới đè thấp giọng nói với Thang Lực: “Tôi hình như thích phải một người.”
Thang Lực thấy phương thức tâm sự giống như thiếu niên hơn mười tuổi, nhất thời cảm thấy có chút không thích ứng thân thể run lên một chút, nhưng suy xét đến Lăng Húc chỉ có EQ-Chỉ số cảm xúc mười bảy tuổi, vì thế chịu thấp giọng nói: “Thích liền theo đuổi đi.”
Lăng Húc có chút buồn rầu, “Không quá thích hợp.”
Thang Lực rất kỳ lạ, “Chỗ nào không thích hợp? Cô ấy kết hôn ? Có bạn trai?”
Lăng Húc lắc đầu, “Đều không có.”
Thang Lực hỏi tiếp: “Trong nhà phản đối? Chướng mắt cậu?”
Lăng Húc tiếp tục lắc đầu, “Cũng không phải.”
Thang Lực bây giờ đúng là tuổi thích hợp kết hôn, suy xét vấn đề tương đối hiện thực, hắn cảm thấy hai khả năng lớn nhất bị bài trừ, suy nghĩ thật lâu cũng không biết còn có cái gì không thích hợp, chỉ có thể đoán mò: “Tuổi không thích hợp? Sức khỏe có vấn đề? Hay là không tiếp nhận được Thiên Thiên?”
Lăng Húc thực nghiêm túc mà đem vấn đề hắn đề xuất lần lượt đối chiếu với Lăng Dịch, sau đó lần lượt bài trừ, “Cũng không phải.”
Lúc này Thang Lực thật sự nghĩ không ra, hắn nói với Lăng Húc: “Đừng như vậy, tôi thật đoán không ra.”
Lăng Húc dùng hai tay ôm mặt, “Không phải mấy vấn đề cậu nói đó.”
Thang Lực giơ tay lên muốn xoa tóc cậu, nhưng vừa mới đụng tới tóc trên đỉnh đầu cậu lại nhớ tới tình huống gian nan của đỉnh đầu mình, vội vàng buông tay xuống, hỏi: “Vậy cậu có thể trực tiếp nói cho tôi biết không?”
Lăng Húc lắc đầu, “Không nói cho cậu, nhưng vấn đề còn khó tiếp nhận hơn những vấn đề cậu nói.”
Thang Lực lâm vào suy nghĩ thật sâu, cuối cùng cũng không có thể nghĩ ra kết quả, chỉ có thể hỏi cậu: “Cậu thích người ta bao nhiêu?”
Lăng Húc nghĩ nghĩ, tình huống đỏ mặt tim đập lúc cậu ở cùng chỗ với Lăng Dịch cậu chưa từng gặp qua, đại khái cậu chưa từng thích ai như thích Lăng Dịch đi? Nhưng để Thang Lực dễ hình dung, tốt nhất là tìm ra một người để đối lập, vì thế nói: “Còn thích hơn cả Triệu Phỉ Nghiên.”
Lăng Húc theo đuổi Triệu Phỉ Nghiên chính là oanh oanh liệt liệt một thời gian, lúc ấy bọn Thang Lực đều chấp nhận Lăng Húc không phải Triệu Phỉ Nghiên thì không cưới, cho rằng cậu thật tâm rất mãnh liệt. Hiện giờ nghe cậu nói như thế, nhất thời cảm thán: “Vậy đúng là thực thích a!”
Lăng Húc ôm mặt, “Cho nên mới nói.”
Thang Lực “Chậc chậc” hai tiếng, đột nhiên có chút cảm thán, đến tuổi này hắn vẫn chưa từng yêu ai, bây giờ là người khác giới thiệu, tìm một cô gái thích hợp để kết hôn. Tuy rằng cảm thấy đối phương rất tốt, nhưng nói đến cùng trong lòng nghĩ càng nhiều là có thích hợp hay không, mà không thể nói rõ thích bao nhiêu. Thật ra hắn có chút hâm mộ Lăng Húc, có thể thích một người như vậy, cố gắng theo đuổi muốn cùng đối phương ở chung một chỗ, quả nhiên là một chuyện thực hạnh phúc.
Mà hắn đơn phương yêu mến, thì phải ngược dòng đến thời đại học, đoạn tình cảm kia chưa bắt đầu đã kết thúc, bởi vì thích phải một cô gái cùng lớp, nhưng còn chưa thổ lộ đối phương đã có bạn trai, mình chỉ có thể triệt để hết hy vọng.
Lúc này Thang Lực, nhịn không được nói với Lăng Húc: “Thích thì nhất định phải theo đuổi.”
Lăng Húc nhìn hắn: “Nhất định phải sao?”
Thang Lực kiên định mà gật đầu, “Nói không chừng đối phương cũng thích cậu thì sao?”
Lăng Húc nghĩ nghĩ, “Nhưng tôi theo đuổi Triệu Phỉ Nghiên lâu như vậy cũng không kết quả.”
Thang Lực nói với cậu: “Nhưng cậu không theo đuổi thì nhất định không có kết quả. Có kết quả hay không không quan trọng, mấu chốt là từng nếm thử, ở cùng một chỗ không thích hợp có thể tách ra, nhưng ai biết sẽ nhất định không thích hợp chứ, cậu nói đúng không?”
Lăng Húc nhíu mày, nhìn Thiên Thiên bị mấy cô bén chôn trong đống bong bong nhựa, giãy dụa nửa ngày đi không ra.
Kinh nghiệm yêu đương của Thang Lực thiếu đến đáng thương, lý luận yêu đương lại nhiều đến đáng sợ, hắn nói tiếp: “Nếu bây giờ cậu thử, tương lai có lẽ sẽ hối hận, nhưng bây giờ không thử, tương lai liền nhất định sẽ hối hận!”
Lăng Húc cảm thấy như có chậu nước xối lên đầu, nhất thời từ đầu đến chân đều thông thái, cậu quay đầu nhìn về phía Thang Lực, “Tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý.”
Thang Lực có chút đắc ý, “Luận kinh nghiệm cuộc sống, tôi còn nhiều hơn cậu mười năm.”
Lăng Húc vươn tay qua nắm tay hắn, “Anh em tốt!”
Thang Lực đập ngực cậu, “Không khách khí, có vấn đề tình cảm tùy thời tới tìm tôi!”
Chờ Thang Lực đi rồi, Lăng Húc đi vào trong khu vui chơi lôi Thiên Thiên ra khỏi đống bong bóng nhựa, lấy khăn tay vừa lau mồ hôi vừa nói với nó: “Bảo bối, không chơi, chúng ta về nhà.”
Thiên Thiên khuôn mặt đỏ bừng, gật gật đầu nói: “Dạ.”
Nhưng hào khí được Thang Lực tiếp lực lúc trở về cửa nhà đã tản quang, Lăng Húc lại bắt đầu có chút thấp thỏm, nghĩ đến trở về có thể nhìn thấy Lăng Dịch đã khẩn trương.
Nhưng lúc cậu mở cửa phòng mới phát hiện bên trong không có chút ánh sáng, Lăng Dịch thế nhưng còn chưa trở về.
Lăng Húc cảm thấy giống như bị người đánh một bàn tay, có chút dọa người lại có chút tức giận, sớm biết rằng hôm nay Lăng Dịch về trễ như thế thì cậu hà tất mang Thiên Thiên né một buổi tối ở bên ngoài.
Tắm rửa cho Thiên Thiên, để Thiên Thiên nằm ngủ trên giường.
Lăng Húc đi ra khỏi phòng Thiên Thiên thì phát hiện Lăng Dịch còn chưa trở về, nhịn không được lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lăng Dịch. Nhưng tìm được số Lăng Dịch rồi cậu lại lâm thời sửa chủ ý, gọi cho lái xe của Lăng Dịch.
Điện thoại chuyển được, Lăng Húc liền làm bộ như không thèm để ý mà hỏi: “Anh Trương, anh của tôi ở đây? Sao đã trễ thế này còn chưa trở lại?”
Bên kia, lái xe của Lăng Dịch Trương Lộ trả lời cậu: “Hình như đêm nay Lăng tiên sinh có hẹn Lưu tiểu thư ăn cơm.”
“Lưu tiểu thư?” Lăng Húc cảnh giác, “Lưu Hiểu Lộ?”
Trương Lộ nói: “Đúng vậy.”
Lăng Húc lập tức truy vấn: “Chỉ hai người bọn họ?”
Lúc này Trương Lộ hồi đáp: “Tôi không biết, tôi không đi vào, anh cậu vừa gọi điện thoại, tôi đang chuẩn bị đi qua đón.”