Ăn xong cơm chiều, Lăng Dịch không nói gì mà cầm bát đi xuống bếp tẩy sạch.
Lăng Húc vốn vén tay áo lên tính toán đi vào hỗ trợ, kết quả nhìn thấy Thiên Thiên đứng ở cửa phòng trộm ngoắc cậu. Do dự một chút, Lăng Húc lại buông tay áo xuống, đi tới chỗ Thiên Thiên.
Đi vào trong phòng, Lăng Húc ngồi xổm trước mặt Thiên Thiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Thiên Thiên nhìn Lăng Húc, thực nghiêm túc nói: “Đó không phải mẹ con.”
Những lời này trước đó Thiên Thiên cũng từng nói qua lúc Lăng Húc thuận miệng nói lung tung Triệu Phỉ Nghiên là mẹ nó, Thiên Thiên rất chắc chắn nói cho Lăng Húc biết, đó không phải mẹ nó.
Mọi người thường nói mẹ con liên tâm, trải qua mười tháng mang thai gian khổ, dựng dục một sinh mệnh hoàn toàn mới đi đến thế giới này, thân thể chảy dòng máu của của mình, phần tình cảm này khó mà có thể dứt bỏ.
Như cậu, tuy rằng không nhớ rõ nhưng vẫn có thể tinh tường khẳng định Thiên Thiên là con của cậu, nếu Hình Dĩnh Nhàn thật là mẹ của đứa bé thì làm sao nỡ bỏ nó nhiều năm như vậy, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp.
Lăng Húc giơ tay lên sờ sờ mặt Thiên Thiên, nói với nó: “Ừ, cô ta không phải mẹ của con, đừng lo lắng.”
Thiên Thiên cúi đầu: “Con không muốn có mẹ.”
Lăng Húc sửng sốt một chút, kỳ quái nhìn nó: “Vì sao không muốn ?” Trước kia tuy rằng Thiên Thiên rất ít nhắc tới, nhưng Lăng Húc có thể cảm nhận rõ ràng đứa bé này vẫn luôn nghĩ mình có một người mẹ, gia đình mồ côi mẹ đối với đứa bé mà nói sẽ luôn khuyết thiếu một nửa yêu thương.
Nhưng sau đó Thiên Thiên lại nói: “Có ba cùng bác thì tốt rồi.” Nó đã quen cuộc sống như thế, hơn nữa còn cảm thấy thực vừa lòng với cuộc sống bây giờ. Đối với một đứa bé sống nội tâm như nó, thay đổi hiện trạng luôn là một chuyện đáng sợ, cho dù trong nhà nhiều ra một người xa lạ nó cũng sẽ cảm thấy bất an, lại càng không nói để nó cùng ba và một người xa lạ tạo thành gia đình mới, huống chi người xa lạ kia không mấy thân mật với nó.
Trừ phi tận lực ngụy trang, yêu cùng không yêu khác nhau vốn rất rõ ràng.
Lăng Húc nhìn nó, hít sâu một hơi, hôn hôn mặt của nó, nói: “Vậy con có muốn vẫn luôn ở cùng bác không?”
Thiên Thiên nói: “Con muốn nha.”
Lăng Húc cười cười: “Vậy là tốt rồi, chúng ta vẫn luôn ở cùng bác, không xa rời nhau.”
Thiên Thiên chiếm được đáp án mình vừa lòng từ chỗ Lăng Húc, vì thế không buồn rầu nữa, tâm tình vui vẻ mà đi đến phòng khách xem phim hoạt hình.
Lăng Húc thì phát hiện Lăng Dịch đã rửa bát xong, một mình một người đứng ở ban công hút thuốc.
Cậu đi theo ra ban công, vươn tay đóng cửa, đứng ở bên người Lăng Dịch nói: “Làm một điếu?”
Lăng Dịch đưa một điếu thuốc cho cậu, tại lấy ra bật lửa còn chưa kịp vươn tay giúp cậu châm thì cậu đã áp sát vào trước mặt Lăng Dịch, nương mồi lửa trên điếu thuốc nơi miệng Lăng Dịch điểm thuốc của chính mình.
Đúng lúc mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn xa xa chói lọi vẫn chói mắt như cũ, ánh sáng màu hoàng kim phát tán, lưu lại độ ấm còn sót lại cuối cùng.
Lăng Dịch có chút trầm mặc, hơn nữa Lăng Húc phát hiện hôm nay anh hút thuốc có chút nhiều.
Vốn phải là một ngày hạnh phúc vui vẻ, nếu không phải đột nhiên gặp được Hình Dĩnh Nhàn. Cậu bày tỏ cõi lòng với Lăng Dịch chiếm được đáp án khẳng định của Lăng Dịch. Tựa như cậu vẫn luôn khẳng định, hai người bọn họ thích nhau. Cậu cảm giác được tâm ý của Lăng Dịch đối với cậu là từ lần thứ hai hai người gặp mặt ở cùng một chỗ, mà tình cảm của cậu đối với Lăng Dịch có lẽ phải kể từ rất lâu trước kia, lúc bản thân cậu vẫn còn ngây thơ không rõ tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ, loại hưng phấn nhảy nhót này lại bị thắt nút.
Không biết Lăng Dịch nghĩ như thế nào, ít nhất trong lòng anh thủy chung nhớ thương một chuyện là về sự tồn tại của mẹ Thiên Thiên.
Miệng Lăng Dịch ngậm thuốc, nhìn về phía hoàng hôn phương xa.
Lăng Húc quay đầu đi, nhìn bức màn rũ xuống vừa vặn ngăn cản tầm mắt của Thiên Thiên, từ góc độ của nó hẳn là nhìn không thấy bọn họ, vì thế hơi hơi nghiêng đầu tựa vào vai Lăng Dịch.
Lăng Dịch vươn tay nhéo ót của cậu một chút, sau đó lại thu hồi tay.
Thân thể Lăng Húc chuyển nửa vòng, sau lưng tựa vào lưng Lăng Dịch, ngửa đầu dựa vào vai anh.
Lăng Dịch vẫn không nói chuyện như cũ, cũng không động.
Lăng Húc đột nhiên dùng mông đụng anh một chút.
Thân thể Lăng Dịch bị cậu đâm cho quơ quơ, rốt cục khẽ cười một tiếng, mắng: “Lăng Húc, em bị bệnh sao?”
“Anh, ” Lăng Húc dùng ngón tay cầm điếu thuốc, ngửa đầu hỏi, “Anh nói sau này Thiên Thiên hiểu chuyện, cảm thấy không bình thường thì nên làm gì bây giờ?”
Lăng Dịch chống khuỷu tay lên ban công: “Có lẽ nó sẽ cảm thấy không vui không tình nguyện, nhưng đối với nó đây không phải chuyện được phép lựa chọn, nó không thể để cha mẹ vì nó mà buông tha cuộc sống của mình, cũng như khi nó trưởng thành, nó cũng sẽ có cuộc sống của mình mà không phải vây quanh em cả đời. Nếu không thể tiếp thu thì chính mình cố gắng rời đi gia đình này thôi.”
Lăng Húc trầm mặc, cậu cảm thấy những lời này của Lăng Dịch có chút lãnh khốc, bản thân cậu dù làm thế nào cũng không thể tuyệt tình với Thiên Thiên như vậy.
Sau một lát Lăng Dịch lại tiếp tục nói: “Em cảm thấy có chút nhẫn tâm sao?”
Lăng Húc dùng đỉnh đầu cọ ót của Lăng Dịch, “Có chút.”
Lăng Dịch: “Anh nói có khi em không tin, có lúc anh cảm thấy Thiên Thiên giống như con của anh vậy, anh muốn đem toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới đặt trước mặt nó, chỉ hy vọng nó có thể sống thật vui vẻ, nhưng anh và em đều không thể làm như vậy. Thật tâm muốn tốt cho nó thì phải để nó biết, thứ nó muốn phải thông qua chính mình cố gắng mà được đến chứ không phải có người sẽ cho nó, lúc ấy thứ đó mới có thể vĩnh viễn thuộc về nó, sẽ không bị người khác cướp đi.”
Lăng Húc có chút mờ mịt suy nghĩ trong chốc lát: “Trước kia sao anh không làm vậy với em? Chẳng lẽ em không cần cố gắng dành được thứ bản thân muốn sao?”
Tình cảm Lăng Dịch đối với cậu gần như là cưng chiều.
Tuy rằng mặt ngoài lạnh lùng thản nhiên, nhưng từ nhỏ Lăng Húc đã biết, thứ ba mẹ không chịu cho chỉ cần xin anh trai thì nhất định có thể có được.
Khi còn bé muốn mua con rối thánh đấu sĩ, ba mẹ đều không đồng ý mua cho cậu, kết quả Lăng Dịch để dành tiền ăn sáng hai tháng mua làm quà sinh nhật cho cậu.
Đó là thứ không có ý nghĩa gì, hoàn toàn không đáng Lăng Dịch nhịn ăn để mua, nhưng bởi vì cậu muốn, Lăng Dịch liền làm như vậy vì cậu.
Hôm nay Lăng Húc nghe Lăng Dịch nói Thiên Thiên như thế thì bắt đầu có chút mờ mịt, không rõ Lăng Dịch nghĩ như thế nào.
Lăng Dịch hít xong điếu thuốc trên tay, bóp tắt buông tàn thuốc xuống, chậm rãi nói: “Em không giống Thiên Thiên. Thiên Thiên còn quá nhỏ, hơn nửa đoạn đường đời của nó nó cần phải tự mình bước đi, anh không có khả năng đi cùng nó cả đời; mà em, anh sẽ vẫn luôn cùng em, đem mọi thứ em muốn cho em đến khi sinh mệnh chấm dứt.”
Lăng Húc bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Sau đó Lăng Dịch bỏ thêm một câu: “Chỉ cần em muốn.”
Chờ đến khi Lăng Húc phát hiện, cậu mới chú ý ngón tay giữ điếu thuốc của mình đang run nhè nhẹ, cậu dường như khó có thể ức chế loại run rẩy này, vì thế có chút sốt ruột nhét thuốc vào miệng dùng sức hút một hơi, sau đó ấn tắt thuốc ở trong cái gạt tàn trên bàn tròn nhỏ bên cạnh.
Không biết có phải vì sặc thuốc hay không mà ánh mắt của cậu hơi đỏ lên, cái mũi cũng nhịn không được cay cay.
Một lát sau cậu mới thấp giọng nói một câu: “Ai muốn anh cho em, em tính toán chính mình tự kiếm trở về.”
Lăng Dịch nghe vậy, đáp: “Vậy cũng rất tốt.”
Lăng Húc mặc sức tưởng tượng tương lai, “Chờ em học xong, để dành một chút tiền rồi mở tiệm bánh, anh nhớ giữ một cửa hiệu mặt tiền trong Duyệt Cấu cho em, về sau em sẽ mở thành đại lí.”
Lăng Dịch cười cười: “Được.”
Buổi tối lúc dỗ Thiên Thiên đi ngủ, Lăng Húc nghe Thiên Thiên nói: “Ba, hôm nay ba ngủ với con được không?”
Lăng Húc hôn trán nó một cái: “Hôm nay không được, nhưng ba có thể ngồi cùng con đến khi con ngủ mới đi, được không?”
Thiên Thiên hơi có chút mất mát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Lúc này nó nghe bên ngoài có tiếng bước chân của Lăng Dịch đi qua, vì thế la lớn: “Bác!”
Lăng Dịch vốn cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, nghe Thiên Thiên gọi mình liền dừng bước lại, đi tới phòng Thiên Thiên.
Thiên Thiên đã nằm xuống, nhìn thấy Lăng Dịch muốn chống tay đứng dậy: “Cháu muốn đi ngủ.” Nó thực chấp nhất yêu cầu Lăng Dịch hôn nó mỗi ngày, một ngày cũng không thể thiếu.
Lăng Dịch ngồi xuống bên giường, hai chân thon dài tùy ý khoát lên cầu thang bằng gỗ, vươn tay dịu dàng ấn ngực nó để nó nằm trở về, cúi đầu hôn lên trán nó một chút, nói: “Ngủ ngon thân mến.”
Thiên Thiên nhìn Lăng Dịch, đột nhiên cũng giơ tay lên, môi mềm mại chạm vào trán Lăng Dịch, mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”
Lăng Húc ở bên cạnh thấy được, quát to một tiếng: “Ba cũng muốn!” đẩy Lăng Dịch ra đưa đầu đến trước mặt Thiên Thiên, còn dùng tay chủ động vén tóc trên trán.
Thiên Thiên cười cũng hôn hôn trán của cậu.
Lăng Húc “Ừm ——” một tiếng, lúc Thiên Thiên hôn xong liền cúi đầu hôn lên mặt Thiên Thiên.
Thiên Thiên cười khoan khoái, học cậu lại hôn lên mặt của cậu một cái.
Hai người liền bắt đầu chơi hôn đến hôn đi không dứt.
Lăng Dịch nhìn bọn họ đùa giỡn, đứng lên cầm quần áo đi ra ngoài trước, tính toán tắm rửa.
Lăng Húc ở trong phòng cùng Thiên Thiên cho đến khi nó ngủ.
Thiên Thiên đi vào giấc ngủ luôn thực nhanh, chờ Lăng Húc tắt đèn đi ra, giúp nó đóng cửa phòng thì nghe trong phòng tắm còn có tiếng nước truyền đến, Lăng Dịch còn chưa tắm xong.
Cậu đụng cửa buồng vệ sinh, lỗ tai áp qua nghe một chút, trừ tiếng nước ào ào không thể nghe được âm thanh nào khác.
Lăng Húc ngồi xổm trước cửa buồng vệ sinh, sinh ra xúc động muốn xông vào.
Cậu cảm thấy Lăng Dịch rất không chủ động. Bản thân cậu luôn muốn đặt Lăng Dịch ở trên giường làm như vậy lại như vậy, nhưng Lăng Dịch lại giống như một chút động tĩnh cũng không có.
Cứ việc Lăng Húc không có khái niệm cụ thể làm như vậy lại như vậy, nhưng đàn ông mà, tình cùng dục một cái cũng không thể thiếu, không được thì ấn lên giường trước lại nói.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh vẫn luôn không ngừng.
Lăng Húc có chút đáng tiếc cửa gỗ thật cứng chắc, nếu là cửa sổ giấy thời cổ đại thì chỉ cần dùng miệng liếm một liếm là có thể phá. Cậu do dự một hồi lâu, đứng lên nhẹ nhàng vặn nắm cửa, quả nhiên Lăng Dịch vẫn không khóa trái cửa.
Vừa mới vặn ra một cái khe thì cậu nghe được Lăng Dịch ở bên trong nói: “Muốn vào thì vào đi.”
Trong phòng tắm hơi nước phủ đầy, vòi sen phun ra bọt nước nhỏ vụn rơi trên mặt đất lại vẩy ra xung quanh hóa thành hơi nước càng nhỏ, trong không khí có mùi sữa tắm, ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu nhuộm ánh sáng thành màu vàng ái muội ấm áp.
Lăng Húc đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới lần đó nhìn thấy Lăng Dịch ở trong phòng tắm thẩm du, cậu không thể không thừa nhận, chính mình đã bị mê hoặc thực nghiêm trọng, có lẽ ngay từ đầu Lăng Dịch đã tận lực quyến rũ cậu.
Lăng Dịch vẫn đứng ở dưới cột nước như cũ, tùy ý để nước ấm lướt qua thân thể trần truồng của mình, cậu hỏi Lăng Húc: “Em không lại đây?”
Lăng Húc cảm thấy mình phải nói chút gì để che dấu thẹn thùng, vì thế dùng ngữ khí cà lơ phất phơ nói: “Muốn em tắm với anh sao?”
Nếu lúc này Lăng Húc có thể thấy rõ biểu cảm của Lăng Dịch thì sẽ nhìn thấy Lăng Dịch cúi đầu cười khẽ, nhưng toàn bộ phòng vệ sinh có rất nhiều hơi nước, cậu lại vội vàng vươn tay đóng cửa, đương nhiên cái gì cũng không thấy được, cậu chỉ nghe Lăng Dịch dùng ngữ khí bình tĩnh nói với mình: “Lại đây.”
Lăng Húc lập tức có chút lúng túng, cậu bắt đầu nhìn quanh: “Em cởi quần áo trước đã.” Sau đó vươn tay đi kéo áo phông trên người.
Cuối cùng vẫn là Lăng Dịch không kiên nhẫn, bắt lấy vạt áo Lăng Húc kéo cậu lại đây.
Lăng Húc chỉ cảm thấy dưới chân vừa trượt, sau đó đã bị Lăng Dịch ôm chặt lấy thắt lưng, hôn xuống. Đỉnh đầu là vòi hoa sen, nháy mắt làm toàn thân cậu ướt đẫm.
Thân thể dính sát vào nhau, quần áo ướt đẫm dính trên người, trong không khí nơi nơi tràn ngập hơi nước oi bức, tất cả đều khiến cho Lăng Húc hít thở không thông, nhưng làm cậu khó thở nhất vẫn là Lăng Dịch hôn môi. Lưỡi của cậu bị dây dưa, không có chút không gian thả lỏng, bởi vì ngửa đầu, nước không ngừng đổ xuống lại làm cậu không dám hít khí, cậu chỉ có thể ngừng thở, cho đến khi chịu đựng không nổi phải đẩy Lăng Dịch ra, phía sau lưng đụng thật mạnh vào gạch men lạnh như băng.
Lăng Dịch cũng hô hấp dồn dập, dừng động tác nhìn cậu.
Lăng Húc không muốn Lăng Dịch hiểu lầm đây là cậu cự tuyệt, chưa bình phục hô hấp đã vội vã nói: “Em không thở nổi.”
Lăng Dịch lẳng lặng nhìn cậu một chút, vươn tay nhéo nhéo vành tai cậu, sau đó chậm rãi vuốt mặt của cậu.
Toàn thân Lăng Húc không ngừng nhỏ nước, cậu cũng nhìn Lăng Dịch, cảm thụ ngón tay anh đụng chạm, cuối cùng giơ tay lên ấn mu bàn tay Lăng Dịch áp sát mặt mình, nhắm chặt mắt nói: “Anh, khi còn bé em không thích nhất là khi vừa tỉnh dậy, trong nhà không có một ai.”
Lăng Dịch hỏi cậu: “Bởi vì cảm thấy bị từ bỏ sao?”
Cậu không trả lời mà nói: “Anh có biết cảm giác khó chịu lúc em ở trong tiệm bánh, từ bóng tối khôi phục tri giác sao? Còn khổ sở hơn khi tỉnh lại không có ai nhiều. May mắn còn có anh.”
Lăng Dịch nhẹ giọng: “Thực xin lỗi.”
Lăng Húc lắc đầu, “Anh không làm gì có lỗi với em cả.”
Ngón tay Lăng Dịch chạm vào mặt của cậu, để sát vào, mềm nhẹ hôn lỗ tai của cậu một chút, sau đó là mặt nghiêng, môi. Lần này hôn môi không kịch liệt như trước, mang theo dịu dàng cùng ẩn ẩn trêu chọc, một tay khác cũng cầm thắt lưng Lăng Húc.
Thật ra Lăng Húc không biết mình nên làm gì mới tốt, thân thể của cậu nóng lên, đồng dạng, cậu có thể cảm giác được thân thể Lăng Dịch kề sát cậu cũng có phản ứng rõ ràng. Cậu giơ tay lên ôm Lăng Dịch, bàn tay vuốt ve sau lưng anh, cuối cùng cắn răng quỳ xuống, tính toán làm chuyện đêm hôm đó Lăng Dịch làm cho học, học làm một lần với Lăng Dịch.