Bảo Bối, Con Là Ai?


Công việc mới đối với Lăng Húc mà nói thuận tiện ở chỗ buổi sáng cậu không cần đi làm sớm. Bởi vì nhà hàng Tây không cung cấp điểm tâm, 11 giờ mới bắt đầu mở cửa, số lượng điểm tâm ngọt không giống tiệm bánh lớn khác, cũng không đa dạng phong phú.
Tuy công việc nhẹ nhàng, thu nhập lại không hề ít nhưng không phải ai cũng có được, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có năng lực thì mới được mời.
Điều không tốt chính làgiờ tan làm khá muộn, vì có khi bảy tám giờ rồi mà nhà hàng vẫn đông khách.
Nhưng ít nhất buổi sáng cậu có thể đưa Thiên Thiên đi học, khôi phục trí nhớ rốt cuộc cậu có thể tự lái xe ra ngoài.
Lăng Dịch trực tiếp đưa chìa khóa xe cho cậu, nói nếu không lái thì chỉ để trong bãi đậu xe phủ bụi mà thôi.
Vì thế sau khi kì nghỉ lễ kết thúc, ngày đầu tiên Thiên Thiên đi học cũng là lúc Lăng Húc bắt đầu công việc mới, cậu lái xe đưa Thiên Thiên đi vườn trẻ.
Buổi sáng đi học, Thiên Thiên vẫn có vẻ buồn buồn, cho đến lúc Lăng Húc dẫn nó ra chỗ để xe, nó mới giật mình hỏi: “Ba lái xe sao?”
Nó chưa bao giờ thấy Lăng Húc lái xe cả.
Mặc dù Lăng Húc có bằng lái nhưng trước kia không có xe, cậu nhìn Thiên Thiên cười cười: “Đúng vậy, ba lái xe, con không dám ngồi à?”
Thiên Thiên lắc đầu một cái, không nói gì, sau khi Lăng Húc mở cửa xe cho nó thì nó tự chui vào xe.
Lăng Húc biết trong lòng đứa nhỏ này vẫn có mâu thuẫn, cậu khẽ xoa đầu nó khiến tóc nó mới chải đã xù loạn hết cả lên: “Tối nay ba phải đi làm, có thể về nhà tương đối trễ, buổi chiều bác sẽ đến đón con có được không?”
Thiên Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Lăng Húc thấy thế, ôm nó vào trong ngực, nói: “Ba, con và bác là người một nhà, chúng ta sống như một gia đình có ba, mẹ và có con, hiểu không?”
Thiên Thiên vẫn chưa hiểu rõ, nhưng Lăng Húc đã nói như vậy, nó ngồi suy nghĩ một lúc, dù chưa hiểu lắm thì cũng gật đầu coi như mình đã hiểu.
Lăng Húc lái xe đưa Thiên Thiên đến nhà trẻ, sau đó từ từ lái xe đến nhà hàng Tây, buổi sáng hơi đông nên có tắc đường, nhưng may mà lúc nãy cậu ra khỏi nhà khá sớm. Ngày đầu đi làm phải để cho người ta có ấn tượng tốt một chút.
Lời ba nói buổi sáng nay cũng chẳng thể nào vực dậy nổi tinh thần của Thiên Thiên.
Lúc chơi trò chơi, nó cùng Quan An Dung cùng đội, Quan An Dung ném bóng cho nó nhưng nó không đỡ, khiến bóng lăn lông lốc trên đất.
Quan An Dung chạy đi nhặt bóng, sau khi nhặt lên nó quay lại chỗ cũ nhìn thấy Thiên Thiên vẫn đứng tại chỗ.
Lúc ăn cơm trưa, Quan An Dung nhìn chăm bác Thiên Thiên, quan tâm hỏi: “Thiên Thiên, cậu làm sao thế?”
Thiên Thiên nói: “Không có gì.”
Quan An Dung do dự thật lâu, gắp miếng thịt trong bát mình cho Thiên Thiên, nó hỏi: “Tớ gắp cho cậu miếng thịt này, cậu nói cho tớ biết tại sao cậu buồn được không?”
Thiên Thiên nhìn miếng thịt trong bát, nói với Quan An Dung: “Tớ không cần thịt của cậu.”Nói xong, nó trả miếng thịt lại cho Quan An Dung.
Quan An Dung bị đả kích lớn, nhìn miếng thịt bị trả lại: “Không ăn thì thôi, tớ tự ăn, tớ thích ăn thịt nhất, ngày nào mẹ tớ cũng nấu cho tớ một tô ….”
Sau này lúc ngủ trưa, Quan An Dung lại mè nheo Thiên Thiên một lúc lâu, cuối cùng Thiên Thiên nói cho nó biết : “Ba nói bác không phải là mẹ tớ.”
Quan An Dung nghe vậy thì sững sờ, “Là bác thì đương nhiên không phải là mẹ rồi.”
Thiên Thiên nói: “Nhưng tớ muốn bác là mẹ cơ.”
Quan An Dung nhìn Thiên Thiên không biết phải làm thế nào, không nhịn được vươn ngón tay chạm vào má Thiên Thiên, sau đó lại rút tay về, cảm thấy hơi khó chịu theo.
Lúc tan học, Quan An Dung thấy Lăng Dịch tới đón Thiên Thiên, lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt Lăng Dịch, hô: “Bác của Thiên Thiên!”
Lăng Dịch nhìn cậu bé, anh không có thói quen trêu chọc con nít cho nên nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quan An Dung cảm thấy anh có chút nghiêm túc cho nên trong lòng cảm thấy khẩn trương, nhưng vẫn can đảm hỏi tiếp: “Bác là mẹ Thiên Thiên phải không?”
Lăng Dịch hơi sửng sốt, anh không hiểu sao anh bạn nhỏ này lại hỏi anh một câu như thế, liếc mắt nhìn Thiên Thiên, sau đó nói với Quan An Dung: “Bác là bác của Thiên Thiên, sao con lại hỏi bác có phải mẹ Thiên Thiên không?”
Thiên Thiên ở bên cạnh khẩn trương, nó muốn chạy qua bịt miệng Quan An Dung lại, “Không thể nói!”
Quan An Dung lại ra mặt chính nghĩa, bởi vì nó cao hơn nên Thiên Thiên không thể nào với tay che miệng nó lại được, lại nói với Lăng Dịch: “Là bác nói bác là mẹ của Thiên Thiên, bây giờ lại nói không phải, bác có biết bạn ấy rất đau lòng không!”
Lúc này Lăng Dịch thật kinh ngạc, anh hỏi Thiên Thiên: “Bác nói thế với cháu bao giờ?”
Thiên Thiên vẫn cố kéo kéo Quan An Dung, “Bảo cậu không được nói mà!”
Quan An Dung la ầm lên: “Thiên Thiên rất muốn có mẹ!”
Thiên Thiên òa khóc, đẩy Quan An Dung ra.
Lăng Dịch vội vàng đỡ lấy Quan An Dung đồng thời kéo Thiên Thiên lại, không cho nó động thủ.
Lúc này, ba Quan An Dung tới đón cậu bé, xa xa thấy hai đứa đang muốn đánh lộn, vội vàng chạy tới khuyên can.
Hắn hỏi han Lăng Dịch qua loa vài câu, ôm lấy Quan An Dung vội vã rời đi.
Lăng Dịch cúi đầu nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên vẫn đang khóc.
Anh ngồi xổm xuống giúp Thiên Thiên lau nước mắt, hỏi: “Tại sao lại nói bác là mẹ?”
Thiên Thiên không lên tiếng.
Lăng Dịch cảm thấy mình đã đoán được, hỏi nó: “Là ba con nói phải không?”
Thiên Thiên hít một hơi sâu, len lén nhìn Lăng Dịch, không phủ nhận.
Lăng Dịch gật đầu một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Thiên Thiên nói: “Vậy con nói cho bác nghe rốt cuộc tại sao con lại đau lòng?”
Thiên Thiên nói: “Trước đây ba nói bác là mẹ của con, bây giờ ba lại nói không phải nữa.”
Lăng Dịch hoàn toàn không ngờ Lăng Húc và Thiên Thiên sẽ thảo luận vấn đề này, anh bế Thiên Thiên ra chỗ đỗ xe, “Đừng khóc, không phải như con nghĩ đâu.”
Cho đến lúc lên xe, Thiên Thiên vẫn rất an tĩnh chờ Lăng Dịch giải đáp.
Mà Lăng Dịch đang nghĩ xem nên giải thích với Thiên Thiên như thế nào, nói như nào mới là tốt nhất.
Hôm nay anh lái xe tới đón nó, cẩn thận giúp Thiên Thiên thắt dây an toàn, sau khi khởi động xe mới nói: “Bác không phải là mẹ, bác cũng là ba của con.”
Thiên Thiên”A?” lên một tiếng, trong đầu hơi hỗn loạn.
Lăng Dịch từ tốn nói: “Thiên Thiên là do ba với bác sinh ra.”
Sự thật này Thiên Thiên đã sớm đón nhận, lúc Lăng Húc nói đùa với nó Lăng Dịch là mẹ của nó, nó đã chấp nhận thông tin này rồi.
Nhưng mà bác nói bác là ba, Thiên Thiên hỏi: “Vậy ba mới là mẹ ạ?”
Lăng Dịch nói với bé: “Ba mẹ chỉ là cách gọi mà thôi, ba chính là ba, bác cũng là ba, chẳng có gì khác nhau cả.”
Thiên Thiên khó khăn tiếp thu lời của Lăng Dịch, thắc mắc hỏi: “Vậy mẹ con đâu?”
Lăng Dịch chỉ có thể nói: “Con từ trong bụng ba con chui ra ngoài.”
Thiên Thiên hỏi: “Bác và ba kết hôn sao?” Nó vẫn cho rằng hai người chỉ cần kết hôn là có thể có đứa trẻ.
Vì vậy Lăng Dịch nói với nó: “Có thể cho là như thế.”
Thiên Thiên có chút nghi ngờ, một lúc cảm thấy ba thật ra là con gái, một lúc lại cảm thấy đàn ông với đàn ông kết hôn cũng có thể sinh con, dù sao đối với nó bác là ba cũng được, trong lòng đều đón nhận.
Nó chỉ không hiểu một vấn đề, liền hỏi: “Bác là ba, vậy ba là mẹ sao?”
Lăng Dịch đột nhiên cảm thấy thật khó có thể giải thích cho nó hiểu tường tận, mặc dù trong lòng anh cho là như vậy nhưng anh không muốn làm lệch lạc suy nghĩ của Thiên Thiên, anh chỉ có thể nói với nó: “Bác đã nói, cách xưng hô không quan trọng, quan trọng chúng ta là người một nhà, là một gia đình.”
“À” Thiên Thiên lên tiếng.
Lăng Dịch không biết rốt cuộc nó nghe có hiểu hay không.
Vậy mà một lát sau, Thiên Thiên len lén nhìn Lăng Dịch, đột nhiên nhỏ giọng kêu: “Ba?”
Lăng Dịch thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, hắn vội vàng phanh gấp lại, quay đầu nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên có chút ngượng ngùng, cười cười, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, ánh mắt cũng có chút hồng, nó nói: “Là ba sao? Ba là ba, bác cũng là ba?” Nó nghe Lăng Dịch nói nhiều như vậy, sau khi nghĩ một lúc, cho là Lăng Dịch cùng với Lăng Húc chính là cha mẹ của nó, nhưng vì là đàn ông không gọi là mẹ, cho nên phải gọi là ba, ý nói nó có hai ba ba.
Lăng Dịch hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên trán Thiên Thiên một cái, “Con trai của ba, ” anh nói.
Lăng Dịch không định về nhà ăn cơm tối, mà trực tiếp đến chỗ nhà hàng Tây.
Thậm chí anh không gọi điện báo cho Lăng Húc biết trước, mang theo Thiên Thiên tìm một chỗ phù hợp rồi ngồi xuống, chờ nhân viên phục vụ tới gọi món, nhìn Thiên Thiên nói: “Nơi này là chỗ ba làm việc, hôm nay chúng ta tới thử xem thế nào.”
Thiên Thiên vừa nghe anh nói như vậy thì lập tức quay đi nhìn xem Lăng Húc đang ở đâu, “Ba ở đâu vậy ạ?”
Lăng Dịch nói với nó: “Ba ở phòng bếp phía sau, con không nhìn thấy ba đâu,con có thể gọi bánh ăn thử xem nó thế nào.”
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Lăng Dịch gọi hai phần thịt bò bít tết, một phần salad, gọi thêm mấy loại bánh ngọt nữa.
Thiên Thiên nghe Lăng Dịch gọi món “Tiramisu”, đột nhiên nói với nhân viên phục vụ: “Ba cháu làm.”
Nhân viên phục vụ không biết cậu bé là con trai của thợ bánh mới tới làm, chỉ cho là con nít nói bậy bạ nên cười với nó không nói gì cả.
Mà lúc này đây, Lăng Húc còn không biết Lăng Dịch dắt Thiên Thiên tới đây ăn tối.
Ngày thứ nhất đi làm, cậu thích ứng với hoàn cảnh mới rất nhanh, dù sao công việc này cậu làm rất thuận tay.
Lúc đầu mang Thiên Thiên tới Mễ Tô Trang Viên làm việc, Lăng Húc không có nhiệt tình gì với công việc này, đây chẳng qua là một công việc khá phù hợp với điều kiện của cậu mà thôi, nhưng bây giờ bị mình 17 tuổi cảm hóa, Lăng Húc phát hiện mình thật nhiệt tình với công việc này.
Mặc dù bây giờ cậu đã nhớ lại nhưng mở một tiệm bánh riêng vẫn là giấc mộng của cậu.
Món điểm tâm chính Tiramisu đã làm xong, chỉ cần nhân viên phục vụ đưa ra ngoài là được rồi, nhưng món bánh Tart trứng Lăng Dịch gọi còn chưa ra khỏi lò.
Lăng Húc vốn am hiểu về Tiramisu, quản lý phòng ăn cũng đã thử qua Tiramisu của cậu, mùi vị rất hấp dẫn. Nhưng Tiramisu ở nhà hàng còn có mấy loại không giống tiệm bánh Lăng Húc làm trước kia, cậu vừa mới tới đây, dĩ nhiên phải cố gắng thích ứng với phong cách khẩu vị của nhà hàng sao cho khách mộ danh đến không phải thất vọng đi về.
Cho nên hôm nay cậu vô cùng nghiêm túc, vừa hoàn thành công việc của mình vừa học hỏi bếp trưởng, về phần bánh tart trứng, tiệm bánh cũ trước kia không có món này nên cậu không thuần thục lắm, kết cấu bột đường ra sao cậu cần phải bỏ ra nhiều thời gian để suy nghĩ.
So với món thịt bò bít tết, Thiên Thiên càng mong đợi món bánh ngọt của ba nó hơn.
Vì vậy Lăng Dịch để cho nhân viên phục vụ mang bánh ngọt đến cho nó trước.
Khi đĩa Tiramisu đặt ở trên bàn, Thiên Thiên không thể chờ được nữa, vội cầm thìa xúc thử một miếng, vị ngọt và mùi thơm bột cacao và cà phê từ từ lan tỏa trong miệng, rất ngon.
Lăng Dịch hỏi Thiên Thiên: “Ăn ngon không?”
Thiên Thiên cẩn thận thưởng thức cảm thấy không giống trước kia lắm, nhưng trải qua sự kiểm nghiệm, cuối cùng nó vẫn gật đầu khẳng định, “Là ba làm!”
Lăng Dịch đặt hai tay ở trên bàn mỉm cười.
Thiên Thiên múc một thìa đưa đến bên miệng Lăng Dịch.
Nhưng chỗ ngồi hơi xa, Thiên Thiên đứng dậy khỏi ngồi của mình chạy đến bên Lăng Dịch, ngồi cạnh anh, giơ lên đút cho Lăng Dịch ăn.
Lăng Dịch cúi đầu ăn.
Thiên Thiên hỏi anh: “Ăn ngon không bác?”
Lăng Dịch học theo khẩu khí của Thiên Thiên: “Ừ, là ba con làm.”
Thiên Thiên quen miệng kêu bác xong có chút hối hận, bây giờ nó đang rất vui, không nhịn được muốn thân cận với Lăng Dịch hơn một tí, vì vậy nó sửa lại, “Ăn ngon không ba?”
Lăng Dịch chỉ cần nghe thấy Thiên Thiên gọi anh là ba liền kích động, ôm Thiên Thiên vào trong lòng, hôn lên má nó: “Ăn ngon, ăn rất ngon.”
Sau đó bò bít tết được mang lên, Lăng Dịch giúp Thiên Thiên cắt nhỏ ra, quản lý Quách ở trong phòng ăn đi ra liền nhìn thấy bọn họ.
Quản lý Quách vội vàng tới chào hỏi với Lăng Dịch, đồng thời bảo người mau gọi Lăng Húc ra.
Lăng Húc vừa lúc đang đeo bao tay để lấy bánh trong lò ra, nghe thấy nhân viên phục vụ nói quản lý mời cậu ra ngoài thì sợ hết hồn, “Chuyện gì vậy?”
Nhân viên phục vụ kia cũng không rõ có chuyện gì, chỉ nói: “Chắc là khách muốn gặp anh?”
Phản ứng đầu tiên của Lăng Húc là nghĩ khách không vừa lòng với món bánh ngọt mình làm, cậu vội vã tháo găng tay chạy ra ngoài gặp quản lý, sau khi tìm thấy quản lý Quách mới phát hiện người đang ngồi nói chuyện với hắn là Lăng Dịch.
Cậu thở phào một hơi, đi thẳng tới.
Quản lý Quách nhìn thấy Lăng Húc đi tới thì nói với Lăng Dịch: “Không quấy rầy mọi người nữa, từ từ ăn đi.” Trước khi đi, hắn để cho Lăng Húc chào hỏi Lăng Dịch.
Lăng Húc thở hắt ra, hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Trên người cậu mặc bộ đồ màu trắng dành cho đầu bếp, trên đầu cũng đội mũ dành đầu bếp, cả người tản ra hỗn hợp mùi bơ, va ni, chocolate thơm ngọt.
“Ba!” Thiên Thiên nhìn thấy Lăng Húc liền vui vẻ.
Lăng Húc ôm lấy Thiên Thiên, “Bảo bối.”
Lăng Dịch nói: “Anh mang Thiên Thiên đến đây thử bánh.”
Lăng Húc liếc nhìn bàn ăn đã vơi hơn một nửa, phía trên còn dính mấy mẩu vụn bánh, liền hỏi: “Ăn ngon không?”
Thiên Thiên vội vàng nói: “Ăn ngon ạ!”
Lăng Húc thấy Thiên Thiên hôm nay hưng phấn lạ thường, rõ ràng buổi sáng còn ủ ê, cậu còn đang lo lắng lúc về phải nói thế nào để dỗ Thiên Thiên, bây giờ thấy Thiên Thiên vui vẻ thế này thì rất nghi ngờ nhìn sang Lăng Dịch.
Lăng Dịch nói: “Anh nói với nó rồi.”
Thiên Thiên vươn tay, muốn Lăng Húc ôm.
Lăng Húc ôm lấy nó, Thiên Thiên ghé vào lỗ tai nói: “Con có hai ba ba, ba và bác ấy đều là ba của con.” Nói xong, nó lại tự cười vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui