Bảo Bối Của Chủ Tịch

Nhà trẻ Sun Shine...

"Lăng Vũ Phong! Mau xin lỗi bạn!Không được đi!"  Trịnh Phương Nhã quả thật bị cái tên nhóc này làm cho phát điên. Ngành cô học chính là giáo dục mầm non, sau khi tốt nghiệp vừa lúc tới trường học này. Nhưng lại phải quản lý tên nhóc này. Nhìn bề ngoài thì là một cậu bé dễ thương nhưng lại vô cùng khó dạy.

"Cô Phương Nhã...con không có xô cậu ta..!" Cậu bé Lăng Vũ Phong vùng vẫy đứng lại.

"Lăng Vũ Phong.. Con làm sai thì phải nhận lỗi! Không được nói dối... " Trịnh Phương Nhã ngồi xổm xuống đất, cố gắng dỗ dành cậu.

"Con không có nói dối! Là cậu ta tự mình té xuống đất..! "

"Nếu con không xin lỗi bạn thì cô sẽ đem chuyện này nói cho ba mẹ con!" Trịnh Phương Nhã rốt cuộc không chịu nổi thằng nhóc này. Đành dùng cách méc phụ huynh vậy!

"Con không có sai... Không xin lỗi! Cô tránh ra!! Con ghét cô!" Lăng Vũ Phong vùng vằng bỏ chạy.

"Á!" Một tiếng kêu đau, Lăng Vũ Phong  đáng yêu đã bị ngã trên mặt đất.

"Có sao hay không? Đứng lên cho chú xem một chút." Bàn tay một người đàn ông đỡ dậy thân thể nhỏ bé của cậu.

"Này, sao chú lại cản đường chứ? Tránh ra!" Bị đụng phải, tâm trạng người bạn nhỏ càng thêm khó chịu.

"Người bạn nhỏ, tại sao có thể không lễ phép như thế? Rõ ràng là chính con không nhìn đường đụng vào chú mà." Lăng Hạo Vũ nhặt cặp sách của cậu rơi xuống đất lên, cau mày nói. Anh đã rời khỏi trại giam 1 năm trước.

"Là chú cản đường con!" Lăng Vũ Phong chu miệng không thừa nhận là mình sai. Cậu hậm hực nhận lấy cặp sách của mình rồi đeo lên lưng, cái chú này sao nhìn có chút quen mắt đây? Nhưng lúc này cậu chỉ muốn chứng minh mình đã trưởng thành, có thể tự về nhà, cho nên không có để ý tới chú đụng phải cậu nữa.

"Cậu bé! Con đi đâu vậy?" Lăng Hạo Vũ kéo tay cậu. Không phải bây giờ còn đang học sao? Cậu nhóc này lại chạy ra đây?

"Con đi về nhà... Chú tránh ra!"

Nhìn gương mặt cậu bé hiện lên vẻ bực bội anh lại thấy có cảm giác rất quen thuộc. Gương mặt khi tức giận này rất giống một người!

"Ơ.. Xin lỗi anh! Thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện... Mong anh thông cảm! " Trịnh Phương Nhã cuối cùng cũng chạy theo kịp đến chỗ Lăng Vũ Phong.

"Không sao..! Cô là..."

Cô gái này nhìn qua rất trẻ, không lẽ là mẹ của cậu bé này sao?

"À...tôi là giáo viên ở đây! Thằng bé nghịch ngợm nên chạy ra đây! "

"Ừm!" Lăng Hạo Vũ nhìn đứa trẻ bướng bỉnh lúc nãy cười một cái rồi bước đi.

-------

Buổi tối tại biệt thự..

" Mẹ, mẹ biết ba khi nào ba về không?" Lăng Vũ Phong không để ý tới vẻ mặt tức giận của mẹ.

"Mẹ làm sao biết ba con chứ!" Hạ Tử Di không có hơi sức nghĩ đến chuyện này. Mỗi lần nghĩ tới anh lúc nóng lúc lạnh cô sẽ tức điên lên. Ngay cả có thể quay về thời điểm 5 năm trước khi cô sinh xong Bảo Bối, tên đàn ông khốn kiếp kia lại đi công tác hơn 2 tháng sau mới trở về. Về đến nhà thì cũng không nhìn con, trước mặt thím Trần trực tiếp bế cô vào phòng, sau đó giống như ngồi tù mấy năm, ngay cả heo mẹ cũng chưa gặp phạm nhân như vậy, đem cô vây ở trên giường suốt cả đêm

"Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật." Lăng Vũ Phong tiến sát đến bên tai mẹ, nhẹ nhàng nói ra.

"Con còn có cái bí mật gì à?" Hạ Tử Di dùng sức vuốt mái tóc mềm của con. Mặc dù cô giận nó vì chuyện thường xuyên đánh nhau, nhưng không thể phủ nhận những năm này bởi vì có con làm bạn mà cuộc sống cô mới nhiều niềm vui thế. Nếu như không phải là con, cô không biết phải trải qua cuộc sống nặng nề như thế nào.

Sau khi Lăng Thị thành công thâm nhập thị trường Hongkong, anh trở nên bận rộn hơn, có lúc thậm chí hai ngày anh đều ở công ty, buổi tối về nhà cũng làm việc đến nửa đêm, đi công tác càng thêm nhiều, mỗi lần xuất ngoại là hơn nửa tháng vẫn chưa về.

Duy nhất một điểm không thay đổi chính là anh đối với cô thân thể rất ham muốn! Chỉ cần anh ở nhà, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội có thể ức hiếp cô.

Thì ra là đàn ông và đàn bà thân mật, là thói quen cũng sẽ nghiện. Mỗi lần cùng anh ở chung một chỗ, bắt đầu cô đều phản kháng một chút, tiếp theo sẽ bị hung hăng trấn áp, rồi đến phối hợp. Như vậy gọi là gì đây? Yêu anh sao?

Vậy anh đối với thân thể cô là yêu thích, hay chỉ là hormone phái nam quá cao mà thôi? Lúc trước, cô rõ ràng cảm giác được anh đối với cô dụng tâm. Có phải không được cô đáp lại cho nên anh thu hồi không?

Hạ Tử Di mày đang nghĩ cái gì chứ? Rõ ràng tự nói với mình không cần đụng chạm đến chuyện tình cảm, cuộc sống rõ ràng như thế chính là cô muốn, tại sao lại không thỏa mãn?

"Mẹ, mẹ rốt cuộc có muốn nghe con nói không?" Lăng Vũ Phong nhìn mẹ như đi vào cõi thần tiên, biểu tình cực kỳ bất mãn.

"Mẹ đang nghe mà!" Hạ Tử Di đỏ mặt lên, cô thừa nhận mới vừa rồi vì nghĩ đến tên khốn kia mà có chút mất hồn.

"Mẹ......" Lăng Vũ Phong đem cái miệng nhỏ tiến tới bên tai cô: "Thật ra thì mỗi lần ba cùng con chat video cũng sẽ hỏi con, mẹ làm cái gì....có nhắc tới ba không? "  

"Lăng Vũ Phong! Con đang nói gì vậy? Ba con sẽ không quan tâm tới mẹ như thế? " nghe con trai nói tới đây, trong lòng Tử Di có chút rung động.

"Mẹ... Con nói là thật! Sao mẹ không tin con?....con không chơi với mẹ nữa! Con muốn đi ngủ! " Lăng Vũ Phong nghe mẹ nói vậy liền muốn đi ngủ.

"Vũ Phong! Đứng lại!" giọng nói quen thuộc lại vang lên từ bên ngoài cửa chính khiến hai mẹ con bất ngờ nhìn ra.

Là anh về! Thân thể cao lớn quen thuộc đang đứng trước cửa ra vào.

"Ba!!" Lăng Vũ Phong rất nhanh chạy tới ôm ba.

Thấy con trai bay tới, anh cúi người xuống ôm lấy con: "Tiểu tử, con lại chọc giận mẹ sao?"

"Ba, tại sao ba không có nói với con hôm nay ba sẽ về." Lăng Vũ Phong rất lại đổi chủ đề.

"Vậy hôm nay ba về, con không vui sao?" Lăng Thiên nắm cái mũi nhỏ của con trai. Nhưng hình như có người mất hứng thấy anh về! Khóe mắt nhìn nơi nào đó, người phụ nữ đang ngồi trên sofa, vẻ mặt rất bình thản, xem ra là quyết định làm như anh không tồn tại! Lâu như vậy không gặp vẫn là bộ dạng không liên quan đến cô.

"Vui. Nhưng mà nếu ba có quà cho con thì con sẽ càng vui!" Mục đích của bạn nhỏ Lăng Vũ Phong vô cùng rõ ràng.

"Con muốn quà gì?" Cụng vào trán đầy đặn của con trai, anh nói.

"Con muốn Lamborghini Murcielago." Lần trước cậu lên mạng nhìn hình ảnh thật sự là đẹp ngây người. Động cơ với cửa xe đều là toàn bộ phương vị mở ra. Phải nói bạn nhỏ này thích nhất thu thập nhiều loại xe, tuổi còn nhỏ mà thôi đã có một gian phòng riêng biệt rồi.

"Vậy thì mai chúng ta đi mua!" Giá trị mấy ngàn đô la gì đó ở trong mắt Lăng Thiên không là gì cả, chỉ cần con trai thích, muốn bao nhiêu anh cũng có thể mua cho con.

"Ba, ba mua thật không? Yeah!" Lăng Vũ Phong hưng phấn đến quơ múa quả đấm nhỏ, gương mặt mong đợi. 

Hạ Tử Di nhìn anh và con trò chuyện thân mật, giống như không thể nào dung hợp được người khác. Rất khó tưởng tượng một người đàn ông như vậy sẽ cưng chiều con cái! 

Hạ Tử Di lại đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cùng thím Trần.

Mặc dù nói chuyện với con nhưng Lăng Thiên luôn nhìn biểu hiện của cô. Người phụ nữ này thậm chí ngay cả liếc anh một cái cũng không nhìn đã bỏ đi? Lăng Thiên khi hôn chồng chất trên khuôn mặt hồng hào của con trai xong, dáng hình mảnh khảnh đó đã biến mất ngay trước mắt.

"Ba, bây giờ chúng ta lên lầu đi!" Khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong mỏi.

"Ừm! " Anh cười cười.

Hai ba con tùy ý trò chuyện đi lên lầu. Trong tay cô còn cầm một nắm rau cải, vừa dùng sức lặt vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài kia đi lên lầu càng ngày càng nhỏ cho đến không nghe được.

Anh ta rất quá đáng! Thật sự rất quá đáng! Lại xem cô như không khí. Rốt cuộc đối với anh thì cô là cái gì? Lúc muốn thì bất kể cô có đồng ý hay không cũng sẽ cưỡng ép cô, muốn một người phụ nữ đến không thèm để ý đến tình nghĩa vợ chồng luôn sao?

"Mẹ, tại sao con cảm thấy tối nay mẹ không vui?" Cho con trai tắm xong, mặc quần áo tử tế đã là 9 giờ tối rồi, lại đến thời gian đi ngủ bình thường của tiểu tử.

"Nói lung tung, mẹ không vui khi nào...  Bảo bối nhanh ngủ một chút đi!" Tử Di giúp con kéo chăn nhỏ. Cô thể hiện rõ lắm sao? Đến con trai cũng nhìn ra. Ai kêu cha con hai người bọn họ cả buổi tối đều ở đây nói chuyện không ngừng, thậm chí ngay cả nửa câu cô cũng không nhúng vào được. Cơm nước xong cô rầu rĩ lên lầu.

"Mẹ, con biết rồi. Nhất định là ba không có tặng quà cho mẹ, cho nên mẹ không vui đúng không? Không có chuyện gì, ngày mai ba mua xe cho con...con có thể cho mẹ chơi!" Lăng Vũ Phong vẫn ngây thơ nói.

"Con còn dám nói? Về sau không cho mua nhiều đồ đắt tiền như vậy. Có nghe hay không?" Nghĩ kĩ một chút thì cô sống hơn 20 năm chưa kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng biết quý trọng đạo lý này. Nhưng đứa con trai chưa tới 5 tuổi của cô lại xem cả thiên hạ đều là của mình, muốn trách thì trách ba nó là được rồi! Cả ngày lẫn đêm truyền thụ cái tư tưởng đó cho con.

"Mẹ, nhà chúng ta rất thiếu tiền sao?" Chớp đôi mắt to long lanh, Lăng Vũ Phong không hiểu tại sao mẹ luôn muốn cậu biết được quý trọng đồ vật, không nên xài tiền bậy bạ.

"Này, Lăng Vũ Phong tự con biết kiếm tiền sao?" Tử Di cảm thấy không thể khai thông tư tưởng cho con trai.

"Nhưng không phải ba có rất nhiều tiền sao? Ba nói tất cả của ba đều là của con! Con nhỏ như vậy, có thể kiếm tiền hay không thì có sao đâu?" Người bạn nhỏ vẫn không hiểu ý của mẹ.

"Lăng Vũ Phong, lập tức ngủ cho mẹ!"  Tử Di cảm thấy cô nên nói chuyện đàng hoàng với tên đàn ông kia. Anh tiếp tục giáo dục như vậy, cũng không biết tương lai tiểu tử này sẽ trưởng thành như thế nào.

"Mẹ, ngủ ngon!" Nhìn mẹ nổi giận đùng đùng rời đi, con sâu ngủ cũng tới. Mẹ rốt cuộc đang giận cái gì? Cậu vẫn là con nít, không nên nghĩ đến những chuyện không thuộc về mình.

--------------------------------

Lăng Hạo Vũ trở lại rồi đây! Có nên tiếp tục cuộc chiến giữa 2 người đàn ông ko ta?

8h 16

20/3/2018


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui