Bảo Bối Của Chủ Tịch

Sau 5 năm Hạ Tử Di đã là bác sĩ Trưởng khoa Thần Kinh của bệnh viện X. Cho nên công việc cũng bận rộn hơn trước. Nên trưa nay ăn cơm ở căn tin bệnh viện vậy.

Vừa tới căn tin bệnh viện, bước đi chợt dừng lại.

Sao Lưu Minh lại ở đây? Anh ấy đến bệnh viện làm gì? Sau lần gặp ở quán ăn đó, cô luôn có cảm giác rằng có ai đó đi theo mình! Chẳng lẽ là Lưu Minh?

Lăng Hạo Vũ vẫn đứng đó, nhìn cô nở nụ cười.

"Tử Di... Lâu rồi không gặp... Em khỏe không? "

"Lưu Minh.. Cảm ơn anh! Em khỏe! " Hai mắt Tử Di đã ướt. Nhiều năm như vậy không thấy người yêu cũ, cô chỉ có thể nói câu chào hỏi ngắn đến không thể ngắn hơn này sao? Muốn nói gì sao? Còn có thể nói thêm gì nữa chứ? Năm tháng đi qua giữa bọn họ cũng đã lâu đến thế.

Căn tin bệnh viện quả thật không phải là nơi tốt để nói chuyện, cho nên sau nửa giờ, bọn họ vào quán cà phê trong khách sạn năm sao.

Hạ Tử Di không có cách nào từ chối yêu cầu của anh. Dù sao năm đó bọn họ cũng không có nói chuyện nhiều. Sau đó anh lại bị bắt giữ.

"Tử Di....những năm gần đây em sống tốt không?" Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Lăng Hạo Vũ nhìn khuôn mặt người phụ nữ dịu dàng quyến rũ đối diện. Cô thay đổi, thật sự thay đổi, trở nên quyến rũ hơn, thay đổi khiến anh muốn ôm vào trong ngực mà trân trọng. Nhưng mà, còn có thể sao?

"Lưu Minh.... cám ơn anh! Em rất tốt, thật sự rất tốt!" Mặc dù Lăng Thiên đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh, nhưng kể từ khi tên tiểu tử kia ra đời, cuộc sống của cô không hề xám xịt, không ánh sáng nữa, nhìn con ngày từng ngày lớn lên, thật sự rất hạnh phúc. Dù là hiện tại càng lớn càng phách lối càng không nghe lời, nhưng chính là bởi vì có con làm bạn, cô rất vui vẻ.

"Em sống tốt...là anh vui rồi! "

Lăng Hạo Vũ ở trong tù 4 năm. Mọi đau khổ anh đều đã trải qua... Tất cả anh đều chịu được! Nhưng chỉ duy nhất một thứ anh không thể nào từ bỏ.... Đó là cô - Hạ Tử Di.

"Vậy còn anh thì sao?" Hạ Tử Di nhìn người đàn ông trước mặt, cười hỏi.

"Cuộc sống của anh....vẫn tốt!"

"Anh... Anh có trở về Lăng gia không?"

"Tử Di, em đang lo anh sẽ giành mất Lăng thị của Lăng Thiên sao?... Em yên tâm, anh không làm vậy đâu! " Lăng Hạo Vũ biết cô đang muốn nói gì! Dù trong lòng rất đau nhưng anh vẫn nói như vậy.

"Em... Chuyện này... "

Chuông điện thoại vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện.

"Em xin lỗi! Em có việc phải đi trước rồi... "

Hạ Tử Di vừa cầm túi xách đứng dậy thì Lăng Hạo Vũ kịp thời ôm cô vào lòng.

Hạ Tử Di ngơ người, hành động này của anh khiến cô không biết phải thế nào?

"Lưu Minh... Anh..."

"Tử Di... Cho anh ôm em một lát! Hai ngày nữa anh sẽ trở lại Luân Đôn... Đây coi như là cái ôm tạm biệt... Được không? "

Ở một góc nào đó...

"Thiên...cậu không cần ra mặt sao?" Chu Đức Thành và Lăng Thiên từ phòng cao cấp khách sạn đi ra, đang đi ra trước thang máy, Chu Đức Thành nhìn khuôn mặt bình tĩnh của bạn tốt.

"Không cần, nếu anh ta thật sự có bản lĩnh đoạt được, vậy thì tôi không còn lời nào để nói."

Lăng Hạo Vũ quả nhiên không tầm thường. Theo như A Nhất điều tra thì một năm qua, anh ta đã có công ty riêng ở Luân Đôn. Nếu hiện tại anh ta muốn tranh giành Lăng Thị thì sao?

Trước mắt Lăng Thiên nắm giữ 30% cổ phần Lăng Thị, còn có 20% của Lăng Thiếu Đường đã cho Lăng Hạo Vũ. Nếu trừ đi ba cổ đông lớn, anh là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng nếu Lăng Hạo Vũ có thể đem ba cổ đông kia thu lại, vậy vị trí chủ tịch Lăng thị phải đổi người ngồi.

"Thiên... cậu rất là hào phóng đó! Nhưng mà mục đích của Lăng Hạo Vũ  cũng không đơn giản như vậy chứ?" Chu Đức Thành cũng không quên một “con động vật” nhìn trúng bạn gái người ta liền kéo lên giường, hơn nữa còn bức hôn người ta, thuận tiện sinh con luôn.

.....

Sau khi Lăng Hạo Vũ buông cô ra. Hạ Tử Di chạy đến một chiếc taxi, vội vàng ngồi lên, lòng của cô thật sự vô cùng rối loạn! Vì hành động của Lăng Hạo Vũ mà rối loạn lên. Cô luôn biết tình cảm của anh, thế nhưng hai người họ giờ chỉ là quá khứ. Bây giờ đầu cô thực sự rất rối.... Chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng để bình tĩnh một chút. Nhưng là trừ về nhà, cô không biết mình còn có thể đi đâu?

Lăng Thiên chạy đến chậm một bước, ảo não nhìn cô ngồi lên xe đi. Nhìn biển số xe cùng hướng chiếc xe chạy, anh lập tức xoay người đi lấy xe mình.

Hạ Tử Di ngồi ở trong taxi ôm túi xách của mình, đột nhiên, tài xế taxi mắng một tiếng, truyền tiếng phanh xe gấp: "Chết tiệt... rốt cuộc có biết lái xe hay không?"

"Chú tài xế, đã xảy ra chuyện gì sao?"  Tử Di ngồi ở hàng ghế sau vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình bị đụng phải ghế ngồi hàng trước do phanh gấp, cái trán trắng lập tức hồng

"Cô à, cô ngồi vững một chút! Cô xem xe trước mặt kìa, không hiểu vì sao tự dưng dừng ở giữa đường, một chút đạo đức cũng không có thì làm sao giáo dục người nhà chứ!" Tài xế oán trách, người này lái xe cũng quá cẩu thả?

Hạ Tử Di ngẩng đầu lên, phát hiện chiếc xe kia nhìn quen quen, hình như là xe của...... Lăng Thiên? Hạ Tử Di quả nhiên không có nhìn lầm, chiếc xe kia chính xác là của Lăng Thiên, mà người đàn ông kia mặt hầm hầm tức giận đang đi tới hướng này.

Lăng Thiên đi đến gõ cửa sổ xe cô ngồi, chỉ chỉ cô, ý bảo cô xuống xe. Tình huống bất ngờ khiến Tử Di giật mình. Anh tại sao lại ở chỗ này? Mắt thấy cô ngồi bất động, Lăng Thiên không nhịn được lại gõ gõ cửa sổ, mà xe chờ ở phía sau, lúc này cũng rối rít ấn còi hoặc đi đường vòng, làm cho một đường ô tô vốn trật tự coi như tốt lại trở nên hỗn loạn.

"Cô à, cô biết người đàn ông này sao?" Tài xế vốn là đã chuẩn bị chửi ầm lên thấy thế, quay đầu lại hỏi Tử Di.

"Vâng!" Cô khó khăn gật đầu, từ trong ví da lấy ra một tờ tiền mặt đưa cho tài xế: "Thật xin lỗi, tôi xuống xe ở chỗ này."

Nếu như cô không xuống xe, anh nhất định sẽ biến cái đường này trở nên tắc nghẽn luôn sao? Đầu của cô đau quá! Cô vừa xuống xe, ngay sau đó Lăng Thiên nắm chặt tay của cô, đẩy mạnh cô vào xe mình. Sau đó không nói một lời, đạp mạnh cần ga, động lượng lớn, chấn động đến ngay cả dây an toàn còn chưa kịp cài thì cả người Tử Di ngửa ra sau: "Lăng Thiên, anh không nên như vậy, em rất mệt...không cần đi nhanh như vậy!" Lăng Thiên lạnh lùng liếc cô một cái, tay cầm vô lăng sớm trắng bệch: "Không nên như vậy? Cô công khai ở tiệm cà phê với bạn trai cũ ôm ấp nhau thì sao không nói với chính mình không nên như vậy?" Sau khi thấy sắc mặt cô thì tốc độ xe từ từ chậm lại.

"Anh thấy rồi sao?" Khoảng thời gian này không phải anh ở công ty sao, tại sao lại ở quán cà phê đây?

"Nếu như mà tôi không nhìn thấy, không phải là cô định...cho tôi bao nhiêu cái sừng đây! "

"Bọn em không có cái gì, chỉ là tình cờ gặp... làm sao anh có thể nói em như vậy?" Người đàn ông này vĩnh viễn không phân biệt phải trái như vậy! Tử Di đón nhận khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của anh.

"Tình cờ gặp? Tình cờ mà hai người ôm nhau thắm thiết như vậy sao? Cô để cho anh ta đụng vào cô sao?" Trên trán trắng trở nên đỏ làm cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm.

"Quả thật không thể nói thật với anh!" Hạ Tử Di xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không muốn tranh cãi với anh. Thật sự là tú tài gặp gỡ binh lính thì không thể nói rõ gì cả.

Không muốn để ý anh là sao? Chân ga dưới chân lần này bị đạp thật mạnh, xe lần nữa lao trên đường lớn, khiến dạ dày cô không có phòng bị muốn nôn hết ra.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Tử Di  tái mặt. Anh ấy là người điên!

"Về nhà hoan ái."

Anh muốn đem tất cả mùi vị, hơi thở của người đàn ông kia trên người cô tất cả đều rửa đi, trên người của cô chỉ có thể có dấu vết của anh mà thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui