Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Mặc Tiêu Dao bị con hổ kia bổ nhào lên người, cả người anh bị nó ép sát dưới đất. Nó nhe ra hàm răng sắc bén như chỉ trực chờ cắn chết con mồi là anh.

Mặc Tiêu Dao dùng sức vật ngược lại nó, khối cơ bắp cuồn cuộn nổi lên.

Phập…máu bắn ra tung tóe, con hổ dù có hung bạo cỡ nào giờ đây cũng bại dưới một nhát đao đâm xuyên ra cổ. Mặc Tiêu Dao đẩy nó ra khỏi người mình, anh lau vết máu trên mặt.

Ám Nguyệt đứng từ một gốc cây cách đó không xa quan sát toàn bộ cuộc chiến. Khi con hổ nằm bất động dưới vũng máu, cô chỉ biết tròn xoe mắt nhìn.

“Lão đại, anh ấy giết được cả hổ?”

Mặc Tiêu Dao quay qua bắt gặp gương mặt đa biểu cảm của cô thì khẽ nhướng mày, anh bước lại gần chỗ cô.

“Xong rồi, lại đây.”

“Lão đại, vết thương…”


Khi nãy ở quá xa lại trong khoảng không gian tối, ánh sáng duy nhất là ánh lửa dập dờn nên Ám Nguyệt không thể nhìn rõ vết thương do móng hổ để lại. Còn hiện tại, Mặc Tiêu Dao đang đứng ngay trước mắt cô, vết thương ấy vẫn đang không ngừng chảy máu cứ thế này thì Mặc Tiêu Dao sẽ mất máu mà chết mất.

Ám Nguyệt lập tức đưa tay dịnh đỡ lấy Mặc Tiêu Dao nhưng anh né qua.

“Người tôi có máu, cô mau lại bên kia ngồi đi. Trời đêm trong rừng rất lạnh nếu cô bị ốm tôi vẫn sẽ yêu cầu cô đi làm nhiệm vụ.”

Thấy sắc mặt anh có vẻ không được tốt cho lắm, Ám Nguyệt mặc kệ kéo lấy tay Mặc Tiêu Dao choàng qua vai mình. Động tác này của cô làm Mặc Tiêu Dao hơi khựng lại.

“Lão đại, tôi đỡ anh ra đó trước.” Nhẹ nhàng để Mặc Tiêu Dao dựa người vào gốc cây, giờ đây qua ánh lửa sáng gương mặt anh hiện lên càng thêm dọa người. Có lẽ do mất máu quá nhiều cộng thêm nhiệt độ trong rừng quá thấp mà sắc mặt Mặc Tiêu Dao trở nên trắc bệch.

“Lão đại, không ổn rồi. Anh đợi tôi một lát, tôi đi kiếm chút thảo dược cầm máu.” Trước đây vì có nhiều thời gian rảnh nên Ám Nguyệt đã từng nghiên cứu qua về lĩnh vực y dược, tuy không đi quá chuyên sâu nhưng những loại thảo dược có thể cầm máu cô có thể nhận biết được. Huống hồ rừng là nơi có nguồn tài nguyên rất lớn, chỉ mong là có thể may mắn tìm được ở gần đây.

Lấy một cây củi đang cháy làm ánh sáng, cô vừa định đứng dậy thì bị anh kéo ngược trở lại.

“Đừng đi, nguy hiểm.” Trong rừng có rất nhiềm cạm bẫy, thú dữ như con hổ vừa rồi là một ví dụ điển hình, bọn chúng ẩn nấp có xung quanh với sức của Ám Nguyệt nếu gặp phải chúng chỉ e là sẽ trở thành bữa đêm ngon lành của đám thú rừng đó.

“Nhưng.”

“Đây mà mệnh lệnh.”

Ám Nguyệt dứt tay anh ra khỏi tay mình, cô cầm theo cây đuốc đứng dậy: “Lão đại, xin lỗi lần này Ám Nguyệt không thể tuân theo.”

“Cô.”

Ám Nguyệt đi lần vào trong rừng vừa đi vừa quan sát kĩ hai bên. Thật may không phải đi quá xa, cô dẫm phải một bụi cỏ, lá hình trái xoan, mép có răng cưa. Ngồi xuống quan sát thật kĩ, cô nhận ra đây chính là thứ cô đang tìm - là bụi Yên Bạch.

Ám Nguyệt vui sướng ngắt thật nhanh một nắm to, đủ để cầm máu cho Mặc Tiêu Dao. Vì quá mải mê mà cô không nhận thấy nguy hiểm cận kề. Có một con rắn đang từ từ trườn đến.


Cảm thấy đã hái đủ, Ám Nguyệt vừa đứng dậy thì ngay lập tức cô nhảy lùi về phía sau.

Một con rắn hổ mang đang ngóc cái đầu dậy lè lưỡi nhìn cô.

Ám Nguyệt mím môi không dám hét lên, cô sợ đánh động tớ Mặc Tiêu Dao nghỉ ngơi. Ám Nguyệt ôm nắm thuốc bỏ vào túi áo, tay đã thủ sẵn chiếc ám khí sắc bén, cô từ từ lùi về phía sau.

Ám Nguyệt biết bản thân chỉ còn lại ba chiếc ám khí để phòng ngừa nên cô không dám dùng bừa.

Vút…một tia sáng chói phóng thẳng về phía con hổ mang bành, nó bị trúng ám khí nhưng có vẻ vẫn còn nhẹ. Nó trườn lại gần tấn công cô.

Ám Nguyệt hết cách phóng thêm một chiếc nữa, lần này cô dồn hết toàn lực, ám khí trúng vào con hổ mang rồi ghim luôn nó vào một thân cây cạnh đó. Linh tính mách bảo vẫn còn thứ gì đó đang ẩn náu, Ám Nguyệt nhay chóng chạy theo lối cũ. Cũng may đã nhìn thấy ánh lửa ở trước mắt, Ám Nguyệt thở phào một hơi.

Mặc Tiêu Dao dựa người vào thân cây, hai mắt nhắm nghiền. Ám Nguyệt bước lại gần, vô khẽ gọi: “Lão đại, lão đại.” Thấy anh không có phản ứng, Ám Nguyệt có chút hoảng.

“Lão đại.”

“Á.”


Mặc Tiêu Dao đột nhiên mở trừng hai mắt, anh cầm chặt lấy tay cô.

“Thật không nghe lời.”

“Lão đại, khi về tôi sẽ tự mình đến hắc lao chịu phạt. Còn giờ để tôi giúp anh cầm máu.”

Khoảng cách quá gần, Ám Nguyệt nhận thấy rõ sắc mặt Mặc Tiêu Dao đã xấu hơn khi nãy.

Cô nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi ra, hiện lên trước mắt là cơ ngực săn chắc in sâu những móng vuốt hổ.

Vo từng nắm lá nhỏ đắp lên giúp anh sau đó đành phải cắt chiếc áo sơ mi kia thành một mảnh lớn băng nó lại.

Đột nhiên tay cô bị nắm lại, tầm mắt của Mặc Tiêu Dao dừng lại ở bàn chân đang chảy máu của cô. Hai mắt anh tối sầm lại, Ám Nguyệt bị dọa sợ lắp bắp nói: “Chỉ là xước sát nhỏ không đáng.”

Đôi bàn tay ấy chuyển hướng nắm lấy cằm cô, giọng nói khàn đặc cất lên: “Cô là người của tôi, tôi không cho phép cô bị thương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận