Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Nửa tiếng trôi qua, Mặc Tiêu Dao đã xử lí xong tất cả các vết thương nghiêm trọng. Ám Nguyệt đã giúp anh băng bó lại. Trong khoảng thời gian đó, cô cũng giải thích lí do vì sao bản thân lại đột nhiên biến mất.

“Lão đại, xin lỗi để anh và mọi người lo lắng.” Ám Nguyệt cúi mặt không dám nhìn thẳng mắt anh.

Mặc Tiêu Dao không trách cũng không mắng, anh thở dài đặt tay lên xoa xoa đầu cô, cử chỉ hết sức dịu dàng.

“Em không sao là tốt rồi.”

Vốn còn tưởng Ám Nguyệt đã rơi vào tay Michael Edward, tên điên đấy không biết sẽ giở trò gì để huỷ hoại cô. Anh rất sợ lần sau gặp lại Ám Nguyệt sẽ biến thành con rối không não để tên Michael Edward điều khiển. Lúc đó anh không còn lựa chọn nào khác mà phải giết cô và chắc chắn sau đó bản thân anh cũng sẽ phát điên.

Hiện tại hắn là một kẻ vô cùng nguy hiểm mang dã tâm vô cùng lớn. Nếu để tên điên này đạt được mục đích chỉ e là không chỉ Mặc gia bị xoá sổ mà còn ảnh hưởng đến an nguy của toàn nhân loại.

“Ám Nguyệt, nhìn anh.”

Ám Nguyệt ngước đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn Mặc Tiêu Dao, gương mặt anh trắng bệch có lẽ do mất máu quá nhiều. Cô đau xót run run tay khẽ chạm lên gò má anh. Dùng hơi ấm bàn tay sưởi ấm giúp anh.

“Sau khi trở về em ngoan ngoãn đi theo Hàn Cẩn Huy, xong việc anh sẽ tìm em.” Giọng anh trầm thấp, ánh mắt kiên định như một mệnh lệnh ban xuống không thể làm trái.

“Không, em không đi đâu hết.” Ám Nguyệt lắc đầu, cô không muốn.

“Đây là mệnh lệnh.” Mặc Tiêu Dao chỉ vào chiếc vòng hình rồng đeo trên cổ cô: “Em không được phép làm trái, cũng không có lựa chọn nào khác.” Nói xong anh lại bất lực thở dài: “Ám Nguyệt, tin anh.”

Trực thăng hơi chao đảo, Mặc Tiêu Dao kéo Ám Nguyệt vào lòng, cả người anh dựa vào cạnh bàn.

“Không ổn.” Ám Nguyệt theo chân anh ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ám Nguyệt đảo mắt liếm tìm anh trai mình. Cô thấy Hàn Cẩn Huy đang giúp Ngụy Lỗi, Nam Dương, Phong Duật phòng thủ tuyến ngoài. Hàn Duệ và một người anh trai lạ mặt đang phối hợp cùng Bạch Phong.

Mặc Tiêu Dao nhanh chóng kéo tay cô tiến về phía Bạch Phong.

“Cậu ra giúp mọi người phòng thủ, chỗ này giao lại cho tôi.”

Nhanh chóng thế chỗ Bạch Phong, Mặc Tiêu Dao qua màn hình lớn quan sát bao quát bên ngoài. Phía địch cử đến hơn chục chiếc trực thăng bao vây họ. Đám người Nam Dương đã hạ được hai cái. Nhóm thuộc hạ bên hai chiếc trực thăng khác cũng hạ thêm được hai cái khác.

Hàn Duệ cũng đã điều người của mình đến giúp sức, hiện tình thế đã được cân bằng. Chỉ có điều trực thăng này đã hư hại nghiêm trọng, không lâu nữa sẽ phát nổ.

“Phong Duật, cậu đi kiểm tra trên trực thăng có đủ dù, thiết bị lặn không?”

“Lão đại, có khoảng chục cái.”

Mặc Tiêu Dao trầm ngâm tính toán, anh dần cho hạ thấp độ cao. Thật không may mắn, phía dưới là vùng biển nếu nhảy xuống cũng chỉ có con đường chết. Quân tiếp viện trong thời gian ngắn sẽ không thể giúp ích.

“Không hay rồi, hai chiếc trực thăng khác của ta đã bị hạ rồi. Tiếp viện khoảng nửa tiếng nữa mới có thể tới.”

“Hệ thống của trực thăng cũng đã bị nhiễu.”

“Phía dưới là cùng biển Thái Bình Dương, tiếp viện đường thuỷ cũng không thể tới ứng cứu trong vòng nửa tiếng. Phải làm sao đây?”

Mặc Tiêu Dao dồn sự tập trung điều khiển nòng súng bắn hạ nốt chiếc trực thăng còn lại.

“Bạch Phong cậu đem tất cả đến đây.”

Hàn Cẩn Huy có chút nghi ngờ quay sang phía Ngụy Lỗi ở gần nhất hỏi: “Nhưng phía dưới là vùng biển, các cậu có quân tiếp viện đường thuỷ?”

Thật không ngờ câu trả lời của Ngụy Lỗi khiến anh hoá đá: “Tiếp viện? Không có.”

“Vậy chẳng phải tìm đường chết?”

“Đường nào cũng là đường chết, chi bằng cứ thử một lần. Huống hồ quyết định của anh ấy trước nay chưa bao giờ là sai, cho dù có sai cũng sẽ không đâuy anh em vào đường chết.” Ngụy Lỗi cũng đeo dù, mặc xong đồ lặn. Anh cũng đưa qua cho Hàn Cẩn Huy một cái.

Hàn Duệ lại trái ngược với nét hoang mang của Hàn Cẩn Huy, anh cảm thấy vô cùng kích thích.

Điện bắt đầu chập chờn, bộ điều khiển phát ra âm thanh xèn xoẹt.

Hàn Cẩn Huy theo phản xạ chạy đến chỗ Ám Nguyệt: “Bé con, theo anh.”

“Anh hai, đáng lí không nên léo anh vào chuyện này. Anh không cần lo cho em.”

Mặc Tiêu Dao cũng đã mặc xong, anh vòng tay bế cô ôm vào lòng rồi quét ánh mắt lạnh băng nhìn Hàn Cẩn Huy: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy.” Nói rồi anh bước bên phía trước cửa nhảy xuống.

“Tiểu Quyên.” Hàn Cẩn Huy cũng nối bước nhảy xuống.

Mặc Tiêu Dao ôm chặt cô trong lòng. Khác với mọi người Ám Nguyệt chỉ phải mặc đồ lặn. Cô nghe thoang thoáng bên tai tiếng Mặc Tiêu Dao nói: “Đừng sợ.”

“Vâng.”

Người cuối cùng vừa nhảy xuống chưa được bao lâu, trực thăng đã phát nổ sáng chói cả một vùng trời rồi rơi xuống biển. Cũng may nhờ sức gió mà bọn họ đáp xuống một khoảng đủ xa để không bị ảnh hưởng quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui