Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

-Bảo bối:

Một giọng nói khàn đục phía sau lưng cô,hôm nay anh đi làm cô đi mua chút đồ.Cô quay lại có chút bất ngờ là Thiên Lâm.

-Thiên Lâm: Cô bất ngờ lên tiếng,sau đó nở nụ cười tươi hạnh phúc rất lâu rồi cô chưa gặp lại Thiên Lâm,sau đó cô và Thiên Lâm hai người vào quán nước ven đường

-Em với anh cả sao rồi: Thiên Lâm hỏi,trong giọng nói của anh có chút chua xót.cô cười nhìn

-Em đã có con với Thiên Minh rồi: cô hạnh phúc nói xoa nhẹ lên bụng mình có một sinh linh nhỏ đáng yêu ở đó,Thiên Lâm như bị một cú đánh phía sau đầu.

-Thật sao: Thiên Lâm giọng khàn khàn

-Vâng đã được 4 tuần rồi ;

Thiên Lâm ừ một tiếng rất nhẹ,như có như không rồi nhìn vào người trước mặt mình,không còn cơ hội gì với cậu nữa rồi.nên buông tay thôi.

-Vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe đừng nên đi lại nhiều,ăn uống nhớ điều độ đủ chất dinh dưỡng: Thiên lâm nhắc nhở,cô ngoan ngoãn vâng lời

-Bảo bối,chúc em hạnh phúc: Thiên Lâm nói xong liền đứng dậy cất bước đi,cô nhìn phía sau lưng trông cậu rất cô đơn và lạnh lẽo.

Cô đi ra khỏi quán nước,nhanh chóng đến siêu thị mua thức ăn và quần áo, hôm nay chủ nhật nên có vẻ đông hơn bình thường,cô đi qua hàng bán đồ ăn và hàng quần áo.

Sau đó cô đi xe buýt về.

Cô để đồ vào tủ lạnh và mang quần áo mới mua ra chỗ riêng chút nữa đem đi giặt.


-Bà xã em đừng làm những việc này nữa ; Anh vừa đi làm về thấy cô vất vả như vậy không khỏi lo lắng sợ cô mệt

-Không sao mà: cô cười nói

Anh không cam tâm bế cô về phòng,đặt cô xuống giường lấy chiếc khăn lau qua tay cho cô,cô vừa đụng vào nước lạnh.

-Ông xã hôm nay em gặp Thiên Lâm: cô nói

-Ừ:

-Trông anh ấy không được khỏe, trông anh ý vô cùng cô đơn và..: sau đó cô không nói nữa,anh nhìn cô nắm lấy tay cô

-Bà xã ngoan nghỉ đi: Anh cười nhẹ nói rồi đi ra ngoài,cô nhắm mắt ngủ,hình như hôm nay cô hơi mệt.

Anh đi ra ngoài thở dài một tiếng

-Bà xã em thật ngốc:

Thiên Lâm đi về phòng,cậu nằm xuống giường

...Một giọt nước mắt

..,.Hai giọt

...........Nước mắt cậu rơi xuống,sao cô lại chọn anh cả chứ,cậu cũng đợi cô bằng từng ấy năm,làm tất cả vì cô mà.


Cậu tự hỏi mình trái tim cô đau đớn đến khó tả đầy đau khổ,Thiên Lâm,cậu có thể buông tay được không.

-------------

Thiên Vũ ở ở Pháp

-Anh chờ em 3 năm em vẫn chọn anh ấy sao: Thiên Vũ ở trong căn phòng tràn đầy mùi rượu cười khổ,yêu một người đau như vậy sao, nên đối mặt với cô không,đứng trước mặt cô anh

có đủ bình tĩnh không,hay thấy cô,Thiên Vũ vội chạy đến ôm cô vào lòng đem cô thành người của mình, bỏ phía sau tình anh em.Thiên Vũ,anh nên làm vậy không.

Thiên Vũ cười lớn một tiếng rồi nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo,lạnh đến đâu cũng không bằng trái tim anh bây giờ.

-----------

-Ông xã ; cô tỉnh dậy người có chút uể oải ngáp dài một tiếng,anh nghe thấy cô gọi liền đi vào đến bên cô

-Bà xã em đói chưa: anh sủng nịnh hỏi,vuốt mái tóc dài cô sang một bên, tóc của cô có chút rối,cô lắc đầu

-Chưa đói ; cô trả lời dựa cả người vào ngực anh,anh ôm cô chặt vào lòng,mùi hương trên người anh vẻ nam tính vô cùng bình yên,rồi ngẫng đầu lên nhìn anh,anh thấy vậy

cúi xuống nhìn Cô

-Bà xã nếu em sinh ra là con trai đặt tên nó là Mã Hạo Thần còn là con gái đặt tên nó là Mã Hoa Tình được không: anh nói

Cô có chút si ngốc Mã Hạo Thần -Mã Hoa Tình sao

-Được được: cô liên tiếp gật đầu tên rất hay

Anh véo chiếc mũi nhỏ của cô

-Rất ngoan:

Cô cười hạnh phúc rồi anh hôn vào trán cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận