Huyền Thiên Băng đang ngơ ngẩn liền bừng tỉnh bởi cái lay của Hàn Tử Mặc.
Cô liền thấy bực bội khó chịu trong người nhưng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy.
Là do Hàn Tử Mặc gây nên sao? Hay do tâm lý của Huyền Thiên Băng tự tạo ra?
Trong lúc Huyền Thiên Băng mơ hồ không rõ thì Hàn Tử Mặc đã tìm được một cách để rời khỏi đây.
“ Chúng ta chế tạo một con robot đi.
” Hàn Tử Mặc ngẫm một lúc liền nói, cảm thấy ở đây chắc cũng có cái dùng được.
“ Cái gì chứ? ” Huyền Thiên Băng không tin được hỏi lại, nói chế tạo là chế tạo được à? Không cần nghĩ đến vật chất thời gian sao?
“ Chúng ta có thể tạo một con robot tự hành.
Robot tự hành có thể hoạt động ổn định, tự tìm đường đi đến vị trí đích đã xác định sẵn trong mê cung, có thể học nhanh chóng cách tìm đường đi khi thay đổi hình dạng mê cung, sử dụng thuật toán tìm kiếm theo chiều sâu trong trí tuệ nhân tạo.
” Hàn Tử Mặc liền giảng giải.
“ Anh có bệnh à? Đấy là mê cung được thiết lập trên máy tính, như thế nào lại giống nhau? Áp dụng
thuật toán Wall Follower để dò đường và dùng Arduino giao tiếp với máy tính, nó chỉ có thể thiết lập và giả định trên máy tính.
Thực tế chúng ta cũng tốn không ít công sức để chế tạo một con robot đấy, còn thêm cả trí tuệ nhân tạo? Anh thật biết nói đùa.
Cho dù có thành công đi chăng nữa, nó vẫn phải mò đường như chúng ta thôi.
Chỉ là tỉ lệ cùng tốc độ sẽ nhanh hơn, bởi nó làm việc không ngừng nghỉ, còn chúng ta phải nghỉ! ”
Hàn Tử Mặc không chút do dự liền đáp lại: “ Không đâu, tôi biết làm.
”
“ Tôi biết, anh biết làm nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ thành công.
Anh nói xem vật liệu ở đâu ra? Cho dù anh muốn sử dụng mớ lý thuyết kia cũng cần phải có máy tính kết nối cùng điều khiển.
Điều này là ngoài khả năng, huống hồ còn phải chỉnh sửa, còn chưa tính đến thời gian nào sẽ hoàn thành là đã quá nhiều thứ như vậy rồi.
” Huyền Thiên Băng nói ra những thứ thực tế, lý thuyết là lý thuyết nhưng phải thực hành mới biết được nó gian nan đến mức nào.
Huyền Thiên Băng liền nghĩ đến một chuyện: “ Anh đã từng chế tạo robot sao? ”
“ Chưa từng, tôi chỉ thiết lập hệ thống trên máy tính thôi.
Sự thật là tôi vẫn chưa từng ráp nối một bộ phận nào của robot cũng như chưa thử chế tạo một trí tuệ nhân tạo cho robot mà không có máy tính.
” Hàn Tử Mặc nói một cách rất nhẹ nhàng như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, cũng không hề cảm thấy khó khăn hay quá sức.
Vấn đề là chưa tìm được cách mà thôi, cũng không đến nỗi.
Huyền Thiên Băng nghe Hàn Tử Mặc nói vậy lại càng tức hơn, hắn nói không sai! Cái sai ở đây là giọng điệu của hắn quá đỗi bình thường khiến người ta tức điên.
“ Hàn Tử Mặc, anh đừng có mà nói cái giọng điệu đáng ghét đó.
Chuyện này rất quan trọng đấy, sao anh lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng và tỉnh bơ vậy hả? Như thể người bị nhốt trong đây chỉ có mỗi tôi thôi chứ chẳng có anh! ” Huyền Thiên Băng bực tức liền đem ra nói hết, thông thường cô sẽ im lặng và không nói gì.
Tuy nhiên không hiểu sao khi gần Hàn Tử Mặc, mọi tính cách của cô đều biến đổi lạ thường, tức sẽ nói mà ức sẽ khóc.
Không thể tin được, đáng lẽ cô phải bình tĩnh giải quyết mọi việc nhưng cô lại không thế.
Cô cứ sợ sẽ có một chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra, rồi Hàn Tử Mặc sẽ bị thương hay đại loại vậy.
Thôi xong rồi, Huyền Thiên Băng bị điên rồi!
“ Em nói sai rồi, người bị nhốt trong đây là hai chúng ta chứ không phải mỗi tôi hay mỗi em.
” Hàn Tử Mặc nói xong vẫn đang suy xét những lời cô nói.
Huyền Thiên Băng nói không sai, quả thật cũng vướng bận rất nhiều thứ.
Ví dụ như vật chất, thời gian, những thứ dụng cụ khác chúng ta đều không có.
Bình thường khi chế tạo một con robot, ngay cả khi có đầy đủ mọi thứ trong tay người ta vẫn thất bại.
Vì vậy tỷ lệ thất bại là rất cao, Hàn Tử Mặc không sợ thất bại, hắn sợ bản thân không nỡ để cả hai chôn vùi tại đây.
“ Hừ, giỏi mỗi cái lươn lẹo.
” Huyền Thiên Băng mắng, ngồi đó nghĩ cách, nghĩ hoài nghĩ mãi, cho đến khi thấy cái tường sau lưng mình như muốn rung lên.
“ Không đúng! Bức tường này biết chuyển động à? ” Huyền Thiên Băng đứng thẳng dậy mơ hồ hỏi, đang yên đang lành lại tự nhiên chuyển động, thật muốn hù chết người khác mà!
Hàn Tử Mặc vốn không muốn tin nhưng những gì hắn nghĩ là đúng.
Mê cung này thật ra phạm vi không quá lớn, chỉ là do khi chúng ta đi qua, những bức tường này sẽ đổi hướng khiến chúng ta không tài nào ra được.
Quả nhiên, tất cả bọn chúng đều là robot hơn nữa còn có trí thức nhân tạo, thậm chí có thể hoàn toàn giống con người.
Chậc, càng ngày lại càng muốn gặp người tạo ra nơi này rồi.
Quá nham hiểm.
Chắc chắn người này không muốn dấu việc mấy bức tường này là robot, nếu không sẽ không để chúng ta xem con robot này chuyển động đâu.
Tất cả đều phải có mục đích!