“ Thôi nào! Ông đừng như vậy nữa, cháu đến đây là cần lời khuyên đó! Ông không muốn có chắt à? Cô ấy sinh cho cháu một đứa con trai đấy, điều quan trọng ở đây là cô ấy muốn giữ quyền nuôi dưỡng, hơn nữa còn không muốn con gặp cô ấy thêm bất cứ một lần nào nữa.
” Hàn Tử Mặc bất lực nói, thương trường có lẽ là địa bàn của hắn nhưng tình trường thì lại là địa bàn của số phận và định mệnh, giữa yêu và hận.
Hắn có nằm mơ cũng không thể tự ý thay đổi và không chế được.
“ Cháu trai ngốc, bây giờ ta hỏi cháu, hai người yêu nhau có phải nên đến với nhau không? ”
“ Phải.
”
“ Có phải yêu nhau là sẽ chấp nhận mọi ưu, khuyết điểm của nhau không? ”
“ Phải.
”
“ Vậy yêu là sẽ thông cảm sẻ chia bao dung và tha thứ lỗi lầm cho nhau không? ”
“ Rất đúng.
”
“ Vậy tại sao con còn chưa đi làm lành với người ta? ”
“ Vì cô ấy chắc chắn sẽ từ chối.
”
“ Đó là điều chắc chắn, phụ nữ ai cũng vậy, bà con cũng vậy.
”
“ Con cần phải làm gì? ”
“ Để ta truyền thụ cho con ít kinh nghiệm, ngày xưa ta cũng phải cực khổ lắm mới cưới được bà con đó.
Đầu tiên con phải xem xem cô ấy có còn quan tâm đến con không, nếu còn thì con phải theo 6 chữ, chữ đầu là *bám* hai chữ sau *bám, bám* ba chữ kế *bám, bám và bám*.
Tin ta đi, có công mài sắc có ngày nên kia, mặt dày với vợ là điều con cần phải có và làm quen.
”
Hàn Tử Mặc cảm thấy rất có lý, xem ra cách này miễn cưỡng dùng được.
“ Sợ là rất khó, cô ấy hiện đang rất hận con.
”
“ Hừ, cháu trai ngốc, chỉ cần cô bé ấy còn yêu con.
Cho dù hận con đến bao nhiêu đi nữa, đủ cảm động, đủ chân tình, cô ấy tự nhiên sẽ tha thứ cho con thôi.
” Ông nội Hàn nói vậy một phần muốn an ủi Hàn Tử Mặc, một phần lại an ủi chính bản thân, thằng cháu cứng nhắc này của ông thì làm sao hiểu cái gì gọi là phong tình để mà thành công chứ? Thật không hiểu nổi.
“ Thật vậy sao? ” Hàn Tử Mặc hỏi, sao nghe đơn giản mà lại vô cùng phức tạp thế này.
Tình yêu sao mà rắc rối quá đi mất.
“ Thằng nhóc thối, ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn gạt con à? Làm mấy chuyện này ấy à, quan trọng là nghe theo con tim, theo cảm xúc, tuyệt đối đừng làm theo lý trí.
Ta nói con biết con có thể có tất cả mọi thứ nếu con có lý trí, nhưng riêng với tình yêu, con nên ưu tiên chọn con tim cùng cảm xúc.
Vì nó sẽ trực tiếp nối gần con với người mình yêu hơn.
Hiểu không? ”
“ Ông cũng thật nhiều kinh nghiệm quá nhỉ? ”
“ Ây do, tự nhớ lại bản thân hồi xưa thôi.
Trước khi lấy nhau ông và bà cũng đã mâu thuẫn rất nhiều, thậm chí ông còn hại bà sảy thai cơ.
Lúc ấy bà hận ông đến nỗi muốn một dao đâm chết ông nhưng cuối cùng bà không làm được.
Đành đuổi ông đi, ông cứ thế bám lấy bà chừng ấy năm mới có thể rước bà về dinh đấy.
” Ông nội Hàn nhớ lại quá khứ huy hoàng nhưng cũng không mấy tốt đẹp, nếu lúc ấy bà nội Hàn không tha thứ cho ông, ông thật sự sẽ sụp đổ và lang thang vô phương hướng mất.
Hàn Tử Mặc nghe xong cảm thấy có thêm động lực, cảm thấy trường hợp của ông hắn với hắn có điểm tương đồng..
Nếu ông đã làm được, Hàn Tử Mặc tự tin rằng bản thân hắn cũng sẽ làm được, cho dù không được cũng phải được!
“ Nói cho ông nghe, tại sao con bé lại bỏ đi biệt tăm 5 năm? Ông tin rằng, nếu không phải việc thật sự khiến con bé đau lòng thì cũng là nhiều nỗi đau chồng chất khiến con bé rời đi.
” Ông nội Hàn muốn biết lý do, không phải vì tò mò tìm hiểu, mà là vì hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì dẫn đến hai đứa nhỏ chia cắt 5 năm vậy chứ?
“ Thật ra...!Là có một chút hiểu lầm, con hại cô ấy xém mất mạng, còn, còn có xém sảy thai...!Vẫn còn rất nhiều, con hại cô ấy chịu nỗi đau tận xương tủy trong mấy tháng liền.
Còn phải chịu sự tổn thương tâm lý nặng nề, tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác.
Hại cô ấy mất đi nụ cười mất đi sự vui tươi.
Con thật không xứng đáng ở bên cạnh cô ấy, con quả thật rất đáng chết mà.
”
“ Tử Mặc, ta phải nói với con rằng, chuyện tình yêu không ai đoán trước được điều gì.
Bây giờ con sai, thì con sửa sai là được rồi.
Nhưng đừng để sai lầm lặp lại và cũng đừng để mọi chuyện đi quá xa.
Đừng dùng đầu óc thương nghiệp của con mà đưa vào cái tình yêu này.
Hãy sử dụng sự chân thành, tấm chân tình mà con có để gửi đến người con yêu.
Nhớ đừng làm cô bé thất vọng thêm một lần nào nữa.
”
“ Con nhớ rồi, tâm trạng hôm nay cũng thật tốt.
” Hàn Tử Mặc không cười nhưng trạng thái thì khá khẩm hơn ban nãy rất nhiều, dù sao cũng đã giải quyết được 1/3 của gánh nặng trong lòng.
Tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn thôi.
“ Đi đi, làm lành với cô bé càng nhanh càng tốt.
Ta hy vọng lần sau con đến sẽ mang theo cháu dâu cùng chắt của ta.
” Ông nội Hàn không nói không rằng mà trực tiếp đuổi người.
Hàn Tử Mặc cũng vẫy tay với ông xem như là câu trả lời cho câu nói trên.
Hành trình cầu xin sự tha thứ của vợ chính thức bắt đầu rồi!