Huyền Thiên Băng thở phào, bây giờ thì cũng đã bình tĩnh được rồi...!Thật ra ban nãy khi sử lý vết thương cho Hàn Tử Mặc Huyền Thiên Băng rất sợ.
Cô sợ sẽ không thành công vì vết thương này là rất lớn mà Huyền Thiên Băng thì lại không phải bác sĩ nếu thật sự phải đưa Hàn Tử Mặc đến bệnh viện thì cô lại lo lắng hắn sẽ mất quá nhiều máu.
Cô đã làm được..
Vì có Hàn Tử Mặc, hắn luôn trấn an cô, hắn nói không sao cả, ngay cả khi xảy ra việc gì cũng đều là hắn tự nguyện.
Hơn nữa hắn tin cô nên mới giao mạng sống của mình cho cô.
Huyền Thiên Băng trước kia còn nghi hoặc, bây giờ thì lòng hoàn toàn thuộc về Hàn Tử Mặc rồi.
Sẽ không có chuyện nghi ngờ hắn nữa..!
“ Xong, xong rồi...!” Huyền Thiên Băng nhẹ nhàng nói...!Cũng nên đối xử với hắn tốt một chút...!Dù sao cũng là vì cô mà bị thương...
“ Anh..
Em..
Em có đói không? Hay anh đi mua cái gì cho em ăn nhé...? ” Hàn Tử Mặc mở lời, tình thế bây giờ cũng ngại ngùng quá đi, hắn cảm nhận được Huyền Thiên Băng đang khó xử.
Có lẽ cô vẫn chưa thích ứng được nên không biết phải làm gì, vẫn là cần thêm thời gian đi.
“ Nhưng anh..
” Huyền Thiên Băng định nói đến vết thương của Hàn Tử Mặc thì bị ngăn lại.
“ Không sao, vết thương nhỏ thôi.
Anh đi vậy..? ” Hàn Tử Mặc đứng dậy, vừa bước hai bước lại quay đầu.
Tiến lại gần cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một nụ hôn ấm áp rồi mỉm cười rời đi.
Hàn Tử Mặc đã đi một lúc nhưng Huyền Thiên Băng vẫn còn bồi hồi lưu luyến nụ hôn ban nãy...
\[…\]
Holly đã tỉnh giấc được một hồi lâu, từ nãy đến giờ những gì xảy ra sau nhà cậu đều nhìn thấy mồn một không sót một cảnh nào.
Vừa thấy vui, vừa thấy mất mát...!Là nhầm lẫn sao?
Holly cũng không nghĩ ngợi nữa, chuyện người lớn để họ tự giải quyết.
Cậu cảm thấy chẳng còn gì nữa liền rời phòng mà đi xuống lầu.
Vừa bước đến bậc thang cuối cùng đã nhìn thấy một ngày phụ nữ xa lạ.
Hoàng Thiên Nhi phía dưới cũng bất ngờ, cảm thấy đứa trẻ này như bản sao thu nhỏ của Hàn Tử Mặc vậy!
Holly bước hẳn xuống, không để tâm lắm vào thẳng phòng bếp, lấy sandwich để vào máy nướng rồi cho sữa vào lò nướng.
Hoàng Thiên Nhi một bên nhìn lát mắt, cậu bé này nhìn nhỏ như vậy lại rất trưởng thành, là con..
hay là anh của Huyền Thiên Băng vậy chứ..? Hoàng Thiên Nhi bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi.
5 phút trôi qua, Holly đem sữa cùng bánh mì lên bàn.
Ngồi xuống rồi nói: “ Cô có thấy mẹ cháu đâu không? ”
Hoàng Thiên Nhi liền lắc đầu.
“ Cảm ơn, cô có muốn ăn không? ” Holly mời theo phép lịch sự.
Hoàng Thiên Nhi gật đầu.
Holly lúc này nghĩ, cô gái này không nói được sao? Lắc với gật mãi vậy? Holly đứng dậy lấy một chiếc dĩa khác rồi đi lại ngồi.
Đặt riêng một chiếc bánh mì lên dĩa cùng một ly sữa cho Hoàng Thiên Nhi.
Hoàng Thiên Nhi sáng sớm chưa ăn sáng nên cũng rất đói, thấy đồ ăn như mèo thấy mỡ.
Tuy nhiên, hai người không chỉ ăn mà là vừa ăn vừa hỏi vừa trả lời.
“ Cháu tên gì vậy? ”
“ Holly.
”
“ Ồ..
”
“ Cháu có đi học không? ”
“ Không.
”
“ Hả? Thật vậy sao? ” Hoàng Thiên Nhi hơi bất ngờ.
“ Ừ.
”
“ Vậy là..
vẫn chưa biết chữ phải không? Cháu cứ nói cô, cô sẽ dạy cho cháu! Dù gì mẹ cháu cũng là bạn tốt của cô.
”
“ ...!” Holly không đáp lại, người bạn này của mamy có phải có vấn đề về trí óc không?
“ Bạn tốt? Cô là người tối hôm qua? ”
“ Đúng vậy! Hôm qua cháu thấy cô sao? À mà cháu không biết chữ lại nói chuyện tốt như vậy nha! ” Hoàng Thiên Nhi nói, con của quái vật thì chỉ có siêu quái vật thôi, Hoàng Thiên Nhi không tin thằng nhóc này bình thường.
“ ...!” Holly không nói nữa, chờ mamy vào vậy.
Lúc này Huyền Thiên Băng vừa trấn tĩnh bản thân bước vào nhà, Holly vừa thấy liền gọi.
“ Mamy! Vào đây đi! ”
Hoàng Thiên Nhi vừa cắn bánh mì vừa bỡ ngỡ, nãy vẫn còn nghệch mặt ra với Nhi mà giờ lại tỏ vẻ dễ thương đáng yêu..?
“ Chào con bé cưng, dậy rồi đấy à? ” Huyền Thiên Băng mỉm cười đáp lại, rất nhanh đã ngồi cạnh Holly.
Cậu bé lấy tờ giấy ra viết một dòng:
L'amico del tuo amico ha un problema mentale?
(Tạm dịch: Bạn của mẹ có vấn đề về thần kinh?)
Agrifoglio! Di cosa stai parlando? Non ha assolutamente problemi! È una migliore amica, dovresti rispettarla.
(Tạm dịch: Holly! Con đang nói cái gì vậy? Cô ấy hoàn toàn không vấn đề gì! Cô ấy là một người bạn tốt nhất, con nên tôn trọng cô ấy.)
\*Tiếng Ý: Vì Holly luôn sống ở tổng bộ Dạ Thiên ở Italy nên bắt buộc phải thành thạo tiếng Ý.
“ Nè! Mẹ con các người đang bắt nạt tôi sao? Nói cái gì mà ...!nói chung là ngôn ngữ tôi không biết! Còn nhóc nữa! Không phải nhóc không biết chữ à? Sao giờ lại viết được thứ ngôn ngữ này vậy? ” Hoàng Thiên Nhi bực dọc nói, tức chết mà!
“ Không..
không biết chữ? ” Huyền Thiên Băng bất
ngờ, nói Holly sao? Một câu chuyện cười không hề vui đấy.
“ Cậu bất ngờ gì vậy? Con mình không biết chữ mà cũng không biết sao? Không đi học đương nhiên là không biết chữ rồi! ” Hoàng Thiên Nhi cảm thấy mình vừa bị chơi một vố...Là ảo tưởng sao?