Huyền Thiên Băng bước ra ngoài, Quách Kiến vẫn ở ngoài đấy chưa rời đi.
Hiển nhiên cũng đã nhìn thấy tất cả, Huyền Thiên Băng thì dường như ngộ ra điều gì đó.
Cô bước đến chỗ Quách Kiến, hỏi: “ Anh đã nói cái gì rồi? ”
“ Em nói gì? Tôi không hiểu.
”
“ Đừng giả ngu, Mặc vốn không phải là người vô duyên vô cớ uống rượu như vậy.
” Huyền Thiên Băng gằn giọng, ép hỏi Quách Kiến.
“ Hắn không phải người như vậy thì anh là người như vậy sao? ” Quách Kiến cười cợt, câu hỏi nghiêm túc của Huyền Thiên Băng lại nhận được câu trả lời hời hợt.
Huyền Thiên Băng cảm thấy bản thân đang dần mất kiên nhẫn, nếu không phải cái người này từng giúp cô.
Cô không phải cũng sẽ đem anh ta cho chó ăn sao?
“ Quách Kiến, anh thật sự nghĩ kiên nhẫn của tôi là không giới hạn sao? Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi, giúp tôi được một chút thì cũng đừng nghĩ tôi sẽ vì cái giúp một chút mà tha cho anh hết lần này đến lần khác.
”
Quách Kiến nhìn Huyền Thiên Băng, không lâu sau đã đáp: “ Cũng chẳng nói gì, tôi đến đây tìm em.
Vô tình nhìn thấy người đàn ông đó đã tỉnh, hỏi thăm chút thôi.
”
“ ...Anh biết cái tôi muốn nghe không phải là cái này mà? ”
“ Không, tôi không biết.
Em muốn nghe gì chứ? ”
“ Quách Kiến! Thật muốn đem anh cho chó ăn mà! ”
“ Tôi chỉ chào hỏi, còn thuận tiện hỏi anh ta là, *bạn gái tôi đâu rồi*? Chỉ nhiêu đấy thôi, xong bạn anh ta đặt cho tôi một đống câu hỏi.
Tôi chưa kịp trả lời thì \*pằng\* súng đã bắn rách áo tôi rồi! ” Quách Kiến nói không chưa đủ, còn chỉ vào cái tay áo bị rạch một đường.
Phải nói là bây giờ Huyền Thiên Băng vô cùng vô cùng vị tha mới có thể bình tĩnh đứng đây nói chuyện với Quách Kiến, cô thật sự sắp bùng nổ rồi.
“ Quách! Kiến! Anh rõ ràng biết tôi và anh chỉ còn một ngày giao dịch thôi? Còn đến nói cho Hàn Tử Mặc biết? Anh cố ý? ”
“ Không, tôi khẳng định mình không hề cố ý.
Chỉ là vô tình thôi.
” Trước khi Quách Kiến có ý định nói thì đúng là vô tình thật..
chỉ là sau đó...!
Huyền Thiên Băng...!bình tĩnh một chút! Hàn Tử Mặc còn phải phẫu thuật, hắn cần may mắn..
Không lạm sát..! Không được tạo nghiệt!
“ Tôi thật không hiểu, em là bạn gái tôi.
Tôi nói với người khác thì làm sao chứ? ”
“ Giao dịch? Anh có hiểu giao dịch là cái thứ gì không? Anh thật sự coi mình là bạn trai tôi hả? ” Huyền Thiên Băng lớn tiếng, cô chưa từng thấy tên nào điên khùng như thế này.
Cứ thích ngộ nhận? Còn tệ hơn Hàn Tử Mặc gấp trăm ngàn lần!
Quách Kiến sa sầm sắc mặt, không nói tiếng nào.
“ Quách Kiến, dù trước kia chúng ta không thỏa thuận là không cho ai biết nhưng bây giờ tôi chính thức nói.
Cái loại giao dịch này tôi đơn phương chấm dứt, anh như thế nào tôi không quan tâm.
Đây chính là cách giải quyết mà tôi xem là nhân từ nhất với anh rồi, từ nay về sau đừng bao giờ nghĩ tới việc gặp tôi nữa.
Anh không thể đâu! ” Huyền Thiên Băng nói xong thì quay lưng rời đi, Quách Kiến định nắm lấy tay cô thì cô quay lại cho anh ta một ánh nhìn sắc bén.
“ Không được..
Sao em có thể tự mình chấm dứt vậy chứ? ”
Huyền Thiên Băng cười, vô cùng xinh đẹp cũng vô cùng ghê rợn.
“ Sao tôi có thể? Tôi chính là có thể! Đồng ý cái giao dịch ngu xuẩn này một phần là vì anh đã giúp được Hàn Tử Mặc.
Một phần là vì thân phận địa vị của tôi.
Nếu tôi đã vì thân phận mà đồng ý với anh thì địa vị của tôi cũng có thể lật kèo.
Bây giờ tôi không muốn tiếp tục giao dịch đó nữa.
Anh giúp Hàn Tử Mặc một lần, tôi lấy mạng anh ra đổi.
Không thì anh tưởng với cái việc anh đả kích Hàn Tử Mặc, khiến hắn phải uống rượu để rồi phẫu thuật kia thì anh còn sống đến bây giờ sao? Tôi không hiểu anh là một bác sĩ thế nào lại để cho bệnh nhân bị thương nay càng nặng hơn.
Anh không thấy cắn rứt lương tâm à? ”
“ Quách Kiến, đừng để tôi đưa anh đến đoàn tụ với những người đã mất dưới con dao phẫu thuật của anh.
Chắc họ nhớ anh lắm đấy? ” Huyền Thiên Băng tiến lại gần hỏi với ánh mắt chất vấn, cả người tỏa ra uy áp đến đáng sợ.
Quách Kiến khụy xuống, ôm đầu sợ hãi, liên tục nói: “ Không đừng giết tôi, đừng lại đây đừng lại đây..
Làm ơn..
”
Huyền Thiên Băng không quan tâm, cô lướt qua một cách nhẹ nhàng, đến địa chỉ mà Ken gửi.
Đây chẳng phải là biệt thự mà cô và hắn từng ở sao? Biết bao nhiêu kỷ niệm nhỉ? Thật vui cũng thật buồn...!
Chỉ có một điều, bây giờ vui buồn thì không biết thế nào nhưng Hàn Tử Mặc chắc chắn đang rất tức giận.
Đến nỗi uống cả cái loại rượu có thể gây tử vong kia thì cũng hiểu rồi.
Chuyến này Huyền Thiên Băng lành ít dữ nhiều...!
Cô trở về biệt thự kia, vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Ken ngồi thẫn thờ trên ghế.
“ Mặc đâu? ”
“ Đang trong phòng phẫu thuật, Killian nói do trễ 2 giây nên rất nguy kịch, trong tình trạng đáng báo động.
Cộng với tâm trạng không ổn định, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
” Ken chấp tay cuối xuống bất lực, tại sao ban nãy không ngăn được Hàn Tử Mặc uống rượu chứ?
“ Làm sao có thể..? Chỉ là, là dạ dày thôi mà? ”
“ Tôi chẳng phải bác sĩ! ”
“ Tôi muốn vào trong đó.
”
“ Hừ, vào đi! Hàn Tử Mặc nhìn thấy chị là muốn tăng máu não rồi chết! ”
Ken nói, Huyền Thiên Băng im lặng, cô lặng lẽ bước đến đứng ngoài cánh cửa kia.
Cách nhau một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được Hàn Tử Mặc, là phép màu sao?