[…]
Cả hai vui vẻ một lúc, ngay lúc cô cảm nhận được tâm trạng Hàn Tử Mặc tốt lên.
Tuy nhiên vẫn chưa dám mở lời...
Có lẽ là trực giác của hắn mạnh đi, cảm nhận được cô đang vướng mắc gì đó, liền chủ động mở miệng: “ Có gì muốn nói sao? ”
Cô ngước lên nhìn hắn, ngập ngừng: “ Ừ..
thật ra..
Anh phải hứa là không giận cơ..
”
“ Không hứa.
”
Huyền Thiên Băng liền trề môi, ý tứ hiện rõ trên mặt.
Hắn rất muốn cười, cô gái nhỏ này quá đáng yêu, mang trong mình vẻ ngoài ma mị lại có thể cho người ta cảm giác nhỏ bé yêu thương thế này! Hắn vờ nghiêm túc đôi bảo: “ Nhưng anh có thể đảm bảo rằng sẽ không đánh em.
”
“ ...!”
“ Thôi được rồi, nói mau đi.
”
Huyền Thiên Băng thở một hơi lấy hết can đảm để nói: “ Ngày mai..
em sẽ đi Đức.
”
* Rầm * Hàn Tử Mặc đập mạnh tay vào bàn.
“ Này! Anh đã nói sẽ không đánh em đấy...! ” Huyền Thiên Băng giật thót, đánh một cú mạnh như vậy bên cạnh chỗ cô...!Hắn muốn dọa chết cô sao?
“ ...!”
Im lặng, lại im lặng.
Hàn Tử Mặc không nói, Huyền Thiên Băng càng không dám mở miệng.
Như có một cái gì đó chặn trước miệng cô, muốn nói...!lại thôi.
Không nói đã đành, cô cũng chẳng dám rời đi.
Rốt cuộc là sao thế này, ở cạnh Hàn Tử Mặc càng lâu Huyền Thiên Băng ngày càng nhát cấy, đúng hơn là ngày càng sợ hắn...
“ Tại sao? Hay em lại muốn chạy trốn khỏi anh? Lần này lại là bao lâu? 5 năm, 10 năm? Cả đời? ” Hàn Tử Mặc sa sầm sắc mặt, ngày càng u tối hơn, bàn tay trái nắm lấy tay cô càng siết chặt không chút nới lỏng.
Nếu..
nếu hắn dùng sức mạnh một chút nữa, có thể sẽ gãy xương...
Cảm giác thật sự sợ hãi dường như là không có, vì cô biết cho dù có ra làm sao hắn cũng sẽ không tổn thương cô.
Nhưng, bàn tay..
là đau thật! Cô không trả lời hắn, tập trung dùng sức tách bàn tay to khỏe đầy nội lực kia.
“ Trả lời? ”
Như cố tình, hắn siết mạnh hơn, cô cảm giác ngón tay như sắp rã rời, vội lớn giọng: “ Đừng, đừng siết.
”
Đây không phải là câu trả lời Hàn Tử Mặc muốn nghe, dĩ nhiên sẽ không tha thứ cho cô.
Nhưng, tay dường như cũng buông lỏng không ít.
“ Bình tỉnh chút..
Được không? ” Bàn tay còn lại của Huyền Thiên Băng đang từ từ tiến tới đầu Hàn Tử Mặc, nhẹ nhàng xoa dịu cơn nóng giận truyền khắp tứ cho kia.
Hàn Tử Mặc cũng không nói gì, xoay đầu hôn nhẹ bàn tay kia, như câu trả lời dành cho cô.
“ Em sang Đức là bởi vì Molly, có lẽ bây giờ con bé cần em.
” Huyền Thiên Băng khẽ cười, giọng điệu lại trái ngược với nụ cười đó.
Cái cô sợ nhất cuối cùng cũng đến, tình trạng của Molly đang đáng báo động.
“ Molly? Con bé xảy ra chuyện? ” Hàn Tử Mặc không hiểu rõ chuyện gì nhưng năm phần nắm được.
Holly lém lỉnh quậy phá như vậy nhưng vẫn còn một cô con gái của hắn..
chỉ có thể bất di bất dịch trên giường bệnh từ lúc mới sinh đến giờ.
“ Đại khái cũng nói cho anh rồi.
Tóm lại, em cần phải đi.
” Huyền Thiên Băng không cảm xúc nói, cô bây giờ có thể có cảm xúc gì đây? Vui vì hắn lo cho cô bé? Không, đó là trách nhiệm của một người cha, cô có gì để vui chứ? Hay là buồn vì chuyện quá khứ khiến Molly thành ra thế này? Cũng không thể, Huyền Thiên Băng chẳng muốn gây thêm bất kỳ sống gió nào nữa.
Sự việc cũng đã xảy ra rồi, quay lại cũng không được nữa...! Dù đúng là, rất đáng hận..!
“ Ngày mai...!Có hơi gấp không? ” Hàn Tử Mặc mở lời, không nói không rằng, lúc nói thì mai đã phải đi rồi...!Làm hắn còn tưởng cô định chơi trò mất tích nữa.
“ Không gấp đâu, em đã ở đây mười lăm ngày rồi.
” Huyền Thiên Băng nhẹ giọng nhưng ý cô đã quyết, dù thế nào mai vẫn đi, Hàn Tử Mặc chính là không thể làm gì đâu.
Hơn nữa chuyến đi này Quỷ Y biết, Helen biết, đổi là đổi làm sao?
Cứ thế lại yên lặng một khoảng thời gian, hai người đều trầm lặng.
Hàn Tử Mặc cũng không khuyên cô nữa, hắn nói câu trên đấy..
chung quy là có mục đích..! Huyền Thiên Băng đáng thương không biết được mục đích thật sự của Hàn Tử Mặc, vậy mà vẫn tiếp tục dỗ dành hắn.
Lát nữa, lại không biết người nào dỗ người nào cho mà xem.
[…] Phòng ngủ.
Vào trong phòng được một lúc, Hàn Tử Mặc ngồi trên giường chán ghét việc cô cách xa hắn, vô nhân tính mà nói: “ Anh hối hận rồi.
”
“ Hả? Không phải chứ, ban nãy anh mới đồng ý cho em đi mà? Sẽ rất nhanh..! ” Huyền Thiên Băng đứng cạnh chiếc tủ quần áo, cách xa chiếc giường chỗ Hàn Tử Mặc đang ngồi cả ngàn mét.
“ Vậy em lại đây? ” Hàn Tử Mặc cười gian trá, Huyền Thiên Băng bất giác thấy không an tâm đi.
“ Không được, ngày mai em phải đi..
Nếu dáng đi kỳ lạ thì không hay lắm..
” Huyền Thiên Băng cơ hồ còn muốn lùi thêm chút nữa nhưng..
sau lưng cô đã là một cái bàn rồi...
“ Lại đây! Anh đã chờ năm năm..! Nhịn gần 6 năm rồi...!Lần trước không phải do dì cả và sự né tránh của em sao? Tự gánh hậu quả đi! ”
Quả nhiên, mới bước gần một chút là Hàn Tử Mặc đã kéo cô nằm dưới thân mình.