[…] 2 ngày sau.
Huyền Thiên Băng khó chịu nhìn về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ, nơi quen thuộc như Anh Quốc lại khiến cô thấy không quen.
Có lẽ trong suốt thời gian ngắn ngủi vừa qua, cô đã quen với việc có Holly, có..
Hàn Tử Mặc bên cạnh...
“ Làm gì lại thở ngắn thở dài rồi? ” Helen Smith Adelaide bên cạnh uống một ngụm trà, cảnh sắc có, không khí có, người có nhưng...!hồn người ấy không ở đây.
“ Con nói rồi đấy, người mà động đến Hàn Tử Mặc con sẽ không thèm trở về đây nữa.
” Huyền Thiên Băng không nhìn Helen, cô lại đang suy nghĩ xem hai ngày qua ông ấy có cho Hàn Tử Mặc ‘trận chiến” nào không?
Helen ảo não nhìn Huyền Thiên Băng, cô con gái ông hết mực cưng chiều này.
Cô bé nói một ông còn có thể làm hai sao? Còn chưa kể, ông đã là ‘người già’ rồi như thế nào còn không nhân lúc yêu thương con gái mình chứ.
Helen khẽ nói: “ Làm gì có ai lại nói chuyện với bố của mình như vậy? ”
Huyền Thiên Băng nghênh mặt chu môi trợn mắt, khẽ giọng: “ Cũng có nuôi ngày nào đâu chứ...!”
Ông đang định cầm tách trà thơm hảo hạng uống thì ngưng lại đặt xuống bàn, biết chắc uống là sẽ sặc nên ông sẽ không dại mà uống khi đang nói chuyện với ‘con gái yêu’.
“ Không nuôi, nhưng sinh con cũng có phần ta đấy.
Thách mẹ con tự sinh một mình xem.
”
“ Năm đó bà ấy chính là tự sinh một mình! ”
“ Không, ý ta không phải vậy.
” Helen liền xua tay, biết rõ cô hiểu ý ông nhưng lại nói ra theo một nghĩa khác, điều này ông có thể hiểu ngầm là do cô vẫn còn một chút gì đó..
oán trách ông?
“ Được rồi, không nói nữa, ngày mai...!sẽ rời khỏi đây.
” Huyền Thiên Băng không chút cảm xúc gì khi thốt ra câu này nhưng người nghe lại khác.
Helen cảm thấy mỗi câu mỗi chữ đều đang chống đối ông chán ghét ông đến đáng sợ.
“ Được.
” Dù có chút không đồng ý nhưng vì sự chấp thuận dành cho Huyền Thiên Băng cũng như giới hạn mà ông đặt ra.
Lúc ra khỏi cửa, Huyền Thiên Băng cảm thấy vẫn thiếu một cái gì đó, cô khẽ giọng: “ Giữ gìn sức khỏe.
” Sau mới đóng cửa rời đi, không nhìn thấy được vẻ mặt vui sướng pha lẫn chút muộn phiền và nếp nhăn đã hằn trên khuôn mặt Helen.
Đúng vậy, ông đã có tuổi rồi nhưng chắc cũng không đến nỗi ‘gần đất xa trời’?
[…] Thành phố A, làn đường gần tòa nhà Hàn Thị.
“ Này, chú nghĩ thử xem, công ty của chú lớn như vậy, sao không đặt vài con robot? ” Holly hơi trầm tư, với kiến thức phong phú mà cậu có được về công nghệ, đây là một đề nghị thật lòng.
Vì robot có thể làm việc năng suất cao hơn con người, với một người chán ghét phiền phức như Hàn Tử Mặc cũng là không tồi.
Hàn Tử Mặc khẽ nhếch môi, con của mình đang dần bắt đầu để ý đến mình rồi kìa, còn là bộ dáng kiêu ngạo.
Aizz, ai biểu mình là bố nó chứ.
“ Không phải, công ty chỉ là phụ thôi, bố thật sự không mấy để tâm.
Bình thường mọi công việc trong công ty đều do các chú xử lý.
”
Holly cười, giọng trầm ổn: “ Người làm sếp như chú cũng rỗi nhỉ? ”
“ Đang khinh thường bố của con à thằng nhóc này? ” Hàn Tử Mặc khẽ động mày, hắn không rỗi đâu vì mọi việc của tổ chức tám, chín phần đều phải qua tay hắn.
“ Không, chú tự đoán thôi.
”
“ Được, tại sao nhóc lại có chủ ý đó? ”
Holly nhìn Hàn Tử Mặc với ánh mắt nghi hoặc khiến hắn giật mình.
“ Làm sao! ”
“ Chú có thích mẹ tôi thật không thế? Hay là vốn kiến thức hạn hẹp? Ngay cả Dạ Thiên Đế Quốc là nơi như nào cũng không biết luôn? ” Sự hiểu biết về công nghệ thông tin này của Holly đa phần là nhờ ở Italy nhiều, ngày ngày đều sống ở tổng bộ Dạ Thiên.
Mà Dạ Thiên Đế Quốc chủ yếu phát triển về công nghệ kỹ thuật và độc dược.
Hàn Tử Mặc lúc này mới ngây ra, đúng nhỉ sao hắn lại quên mất chứ? Vốn Thần Tử là để mua bán vũ khí, những vũ khí tối tân đương nhiên sẽ dung nạp đầy đủ.
Còn về vấn đề kĩ thuật khoa học như phát triển robot, những cảm biến tự động Thần Tử sẽ chỉ là thứ hạng phía sau.
Còn Dạ Thiên Đế Quốc là nơi tiên tiến bậc nhất Italy, không đem so với thế giới nhưng cũng đủ biết tầm cao của nó.
Vậy mà hắn lại quên điều quan trọng này, không phải hôm nay Holly nhắc chắc Hàn Tử Mặc sẽ cho phần ‘kiến thức’ này vào lãng quên.
[…] Cùng lúc đó.
Một nơi tâm tối nào đó ở đảo F, nơi này nhìn bề ngoài rất xanh, rất bắt mắt.
Cây cối rợp bóng, động vật hoang dã lại không thiếu.
Tuy nhiên, khi đi sâu vào bên trong, cây xanh úa vàng, không một loài động vật nào có thể sống.
Những vết cháy xám vẫn còn in đậm trên từng hàng cây gốc lá, độc tố thuần khiết đến 40%.
Phía trung tâm, một đám người rất đông rất đông đều đang tụ họp thành nhiều tổ.
Rồi một người đàn ông đứng trên nơi cao nhất của một hang động, nếu đây không phải là một hang động thì nó thật sự rất giống với kết cấu quân sự.
Không hẳn là giống nhưng cách nó xây nên, từng đường ra lối thoát đều khó nhằn như chính thiết kế của nó.
Người đàn ông đứng phía trên hô lớn: “ Ngày mai! Kế hoạch của chúng ta sẽ bắt đầu! ”
“ Bắt đầu!! ” Tất cả những người phía dưới đều hô hào theo giọng nói kia.
Còn dùng cả hành động tạo uy áp, xem ra những người này đối với ‘kế hoạch ngày mai’ kia là toàn bộ tâm huyết.
“ Giết chết...!” Người đàn ông hô to hơn, với giọng điệu hờn ghét, rốt cuộc là nhân vật nào đã gây sự thù hận cực độ thế này? Trên mặt người đàn ông này, còn có những vết sẹo chi chít.
Những người bên dưới hưởng ứng nhiệt tình, như là rất mong chờ để lạm sát.