Đã không còn nhìn thấy song sắt bị bẻ cong, chứng tỏ đã rời khỏi đấy khá xa.
Black cùng Marie Z tách nhau mỗi người đi một hướng, khẽ gật đầu chào nhau rồi rời đi.
Nơi này càng đi vào càng tối, duy không gian không có eo hẹp.
Bước chân rầm rộ không đến từ người phía trước mà là ở phía sau, rõ là gấp rút.
“ Tên đen chết tiệt kia mày dẫn tao đi đâu vậy hả! ” Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Baldric là xã hội đen nóng nảy không có tính lịch sự.
Trước sau như một miệng gọi quen mồm.
Thật là mất lịch sự, đồ không văn hóa.
Black cau có, gia đây cũng rất cục tính đấy nhé!
“ Không trả lời là khinh tao, thằng chó! ” Baldric cứ liên hồi bôi nhọ, mắng nhiếc, tính cách vừa nóng vừa trẻ con.
Nhưng ít nhất, đến lúc cần, sự trẻ con sẽ biến mất.
“ Vô văn minh! ” Nhẹ nhàng mắng một câu, Black còn chưa có nghĩ ra thêm cái gì, Baldric bên này đầu như bốc khói.
* Vù...!* Âm thanh xé gió vang đến, Black đương nhiên nghe ra, vô cùng nhanh nhẹn né tránh.
Cú đấm không thành, tức giận dồn nén như bùng nổ.
Baldric thuận thế đá chân phải đúng lúc Black né sang bên ấy, lại một lần nữa đá không trúng.
Tuy nhiên, bản lĩnh của Baldric cũng không phải hạng xoàng, Black vừa tiếp tục né đã ăn trọn cú đấm vào bụng.
Lau vệt máu nhỏ trên môi, chứng tỏ Baldric dùng lực không nhẹ.
Bất ngờ, Black nhếch mép tỏ vẻ khinh miệt, còn nói: “ Chốc nữa hy vọng mày vẫn sung sức như bây giờ.
”
“ Thằng ngu, tao không phải người mày có thể dùng ánh mắt đó nói chuyện! ” Baldric lao đến, không một chút chừng chừ, cú đấm như trời giáng rồi lại ngưng động ở không trung.
“ Đánh đi! Tao coi ai đưa mày đi cứu tên đàn ông kia, à không, là người yêu mày chứ! ” Đây là cách hai tên cục súc, trẻ con nói chuyện với nhau ấy à?
“ ...!” Baldric rụt tay lại, lùi về phía sau vài bước.
Lúc này, Black khẽ nhếch môi, mắt híp lại tay chân nhanh nhẹn tiến đến chỗ Baldric đánh cho anh ta một cú vào bụng.
“ Mày..! ” Phần lực dùng tương đương Baldric ban nãy nhưng anh cũng không có ra máu, càng không có cảm giác quá đau.
Chậc, các người không biết xã hội đen là loại người đã từng lăn lộn thế nào đâu...
“ Đây là trả lại, ban nãy mày đánh tao.
” Black vẫn ê ẩm phía bụng nhưng tâm trạng tốt hơn, có lẽ là tìm được một người hợp tính.
Hơn nữa, còn yêu thích nam nhân, cũng vô cùng có nghĩa khí.
Ngoại trừ thù dai ngu ngốc, những cái khác bọn họ vẫn rất hợp nhau.
Trong lòng nghĩ thỏa mãn như vậy, Black lại không biết bản thân cũng thù dai và ngu ngốc, hơn thế lại trẻ con!
[…] Một ngã rẽ khác.
Ở bên ấy là hai con người tuổi tác không nhỏ nhưng tâm hồn trẻ thơ, bên này thì tuổi tác không lớn lại hệt ông cụ non.
Nếu không phải vì Vũ xảy ra chuyện trong ba mươi mấy năm, mới tiếp xúc với thế giới khoảng hai năm thì sự hiểu biết đã nhiều hơn rồi.
Marie Z thì không phải nói, chính sự khôn khéo khép nép đầy đủ thông tin của mình, Hàn Tử Mặc đã không trọng dụng.
Vũ cứ như vậy lặng lẽ theo sau, chính vì trưởng thành, hiểu chuyện, quá rõ vấn đề nên giữa hai người họ không có gì để nói.
Đem so sánh với bên kia quả thật là phòng sách với quán rượu mà.
Marie Z không biểu lộ cảm xúc trên mặt, trong lòng cũng không có bất kỳ cảm nhận gì, an an ổn ổn làm một người dẫn đường chân chính.
Mà người tên Black trong lòng vẫn tức tối cái lý do tại sao phải dẫn Baldric đi mà không phải lão đại.
Thật ra, ban nãy cả hai người Z và Black đều đã phản đối.
[…] Khoảng mười lăm phút trước.
“ Mang bọn họ đi.
” Hàn Tử Mặc vừa dứt lời liền tự mình đi, lúc này đằng sau bóng lưng ấy.
Có hai người suy diễn hắn sẽ vô cùng thân thuộc nơi này liền không cần người dẫn đường.
Nhưng, sự thật hắn chưa từng dùng đến nơi này, đây chính là sản nghiệp của Hàn Gia.
Không phải Hàn Thị, càng không phải của hắn.
Hắn với Hàn Gia chính là một sợi tơ mỏng của nhện Darwin’s Bark, vô cùng mỏng manh nhưng lại không thể đứt.
Mà hắn, với trò chơi này, mười phần đoán được có Hàn Gia lão tử nhúng tay vào.
Đụng vào thứ hắn nâng niu dành riêng cho Huyền Thiên Băng, đáng chết ngàn lần.
Đối với Hàn Gia vẫn là phải chấm dứt cực điểm rồi!
Nghe được mệnh lệnh từ lão đại, bất quá họ đồng ý, thâm tâm phản đối.
Black liều mình nói ra, Marie Z lại vỗ một tiếp bốp lên trán, tên ngốc tử!
“ Lão đại! Không thể! ”
“ Cái gì? ” Không tức giận, không động mày, chính là sắp thịnh nộ.
“ Lão đại anh rõ ràng không rành...!” Tiếp tục nói, Z bắt nhịp xen vào, còn thầm mắng cho ‘tên than’ kia một câu: “ Ngốc nghếch! Im lặng chút! ” Là mắng nhưng vừa nghe đã nhìn ra, đó là lo lắng.
“ Lão đại, xin lỗi.
Gần đây việc quá sức não cậu ta bị thiếu mất một dây thần kinh.
Anh đừng trách, cậu ta chỉ là lo lắng cho anh.
” Z vội giải thích, lo lắng lại quên rằng lời lão đại tuyệt đối không được nghe một nhớ hai.
Mà Z thật sự quên, Hàn Tử Mặc trước nay nhìn sự việc hiếm nghe giải thích với những việc thế này.