Bảo Bối Của Tôi Là Em

Trời bên ngoài sẫm tối, ánh trăng lại chẳng thấy. Màn đêm u tối hơn bao giờ hết, bên trong căn biệt thự. Dáng người một nam một nữ đang yêu thương nhau trên chiếc giường rộng lớn.

Hàn Tử Mặc như phát giác được cái gì đó, ngước mặt lên nhìn cô. Hắn sững sờ, cô khóc rồi?

Hàn Tử Mặc nhìn thấy cô khóc thì vô cùng hoảng loạn, đỡ Huyền Thiên Băng ngồi đối diện hắn: “ Đừng khóc.. Em không thích như vậy sao? ”

“ Không! Một chút cũng không thích! ” Huyền Thiên Băng trả lời, cô không nhìn thấy gì hết. Bên trên bên dưới như cắt lìa nhau, cứ có cảm giác khoái lạc nhưng mắt chẳng thấy gì cả. Rất đáng sợ!

“ Được, không thích. Chúng ta không làm nữa.. Nín đi có được không? ” Hàn Tử Mặc lau nước mắt trên gương mặt cô nhưng hắn lại không gỡ tấm màn mỏng kia.

* Hức.. hức.. * Huyền Thiên Băng thút thít thành tiếng, đã lâu lắm rồi cô mới phải khóc như thế này. Không im lặng, thoải mái mà khóc lớn.

“ Đừng khóc nữa, anh xin lỗi. ” Hàn Tử Mặc ôm Huyền Thiên Băng vào lòng dỗ dành. Hắn cũng thật là, tại sao lại thành ra như thế này chứ? Hại cô gái của hắn khóc thảm như vậy. Đáng chết!


Huyền Thiên Băng ở trong lòng Hàn Tử Mặc khóc lớn, cơ hồ như bao nhiêu nỗi uất nghẹn trước đây đều bộc lộ hết.

[…] 15 phút sau.

Thấy tâm trạng Huyền Thiên Băng có vẻ tốt hơn, hắn kéo cô ngồi đối diện hắn. Ôn nhu vuốt tóc, nhẹ nhàng nói: “ Đỡ hơn rồi chứ? ”

“ Uh, em hơi mệt. Có thể cởi màn che mắt được không? ” Huyền Thiên Băng ngồi thẫn thờ, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Những năm này nỗi uất ức trong cô là quá lớn, bây giờ lại tự nhiên bung xõa. Hiển nhiên sẽ dễ chịu hơn.

“ Không cởi. ” Hàn Tử Mặc đáp, giọng điệu rất bình thường không gay gắt cũng không giận dữ. Huyền Thiên Băng cảm thấy rất lạ, bình thường Hàn Tử Mặc sẽ không như thế này?

“ Anh sao vậy? Hôm nay có gì đó kì lạ? Không vui sao? Mau cởi màn che ra, em muốn nhìn thấy anh. ” Huyền Thiên Băng với tay đặt lên mặt hắn xoa xoa vuốt vuốt.

Hàn Tử Mặc không đáp, lặng lẽ cởi màn che mắt ra.

“ ...Có chuyện gì thế?! ” Giọng điệu của cô vô cùng lo lắng, Hàn Tử Mặc làm sao thế này? Khuôn mặt đượm buồn không quan tâm này là gì thế?

“ Không có gì. ” Hàn Tử Mặc tránh né ánh mắt cô, lại lộ ra dáng vẻ buồn hơn.

“ Rốt cuộc là làm sao thế mau nói đi! ” Huyền Thiên Băng bực tức xoay mặt hắn đối diện cô! Tránh né cái gì chứ?

“ Mấy ngày trước, có người tự nói là bạn trai em. Có phải là nói dối không? ”


Huyền Thiên Băng bất ngờ, trầm ngâm nhìn Hàn Tử Mặc rồi trả lời: “ Không phải nói dối, là sự thật. ”

Hàn Tử Mặc nghe xong vô cùng khó chịu, từ ánh mắt cho thấy hắn sắp mất khống chế: “ Em ở đây đi, anh ra ngoài. Ngủ ngon. ”

“ Khoan đã Mặc, anh phải nghe em nói hết chứ. ” Huyền Thiên Băng giữ lấy tay hắn chuẩn bị rời khỏi.

“ Ngày mai nói! ” Hàn Tử Mặc nói lớn, Huyền Thiên Băng giật mình, hắn lại lớn tiếng với cô một lần nữa?

Đến cửa, Hàn Tử Mặc nhẹ giọng: “ Xin lỗi, tạm thời anh không muốn nghe. ” Xong liền đóng cửa rời đi để lại Huyền Thiên Băng trong căn phòng.

“ Không được rồi! Mặc chắc chắn hiểu lầm rồi! ” Huyền Thiên Băng có chút hoảng, cô mặc áo ngủ rồi đi đi lại lại trong phòng tìm cách.

[…] Tầng hầm.

Đây là nơi Hàn Tử Mặc ở lúc Huyền Thiên Băng mới rời đi, chỉ là ở không lâu. Những ngày ở đây hắn chỉ làm một việc chính là tự hành hạ bản thân hoặc hành hạ người khác để vơi đi phần nào nỗi nhớ cô. Thanh Di từng bị đưa xuống đây, bị Hàn Tử Mặc dùng quỷ kế đến sống không được chết không xong. Ngày nào cũng phải chịu đau khổ cực hạn.


Lần này hắn xuống đây, không phải là để hành hạ bản thân nữa mà là để tịnh tâm. Huyền Thiên Băng không thích máu, không thích hắn bị thương. Ở cạnh cô, hắn sẽ không thương tổn bản thân mình vì cô không thích. Hàn Tử Mặc cứ ngồi yên một góc như thế suy nghĩ lại chuyện ban nãy.

Cô đã nói là không phải nói dối, là sự thật... Vậy chẳng nhẽ cô đang chơi đùa hắn? Dù là chơi đùa thì Hàn Tử Mặc hiểu rõ Huyền Thiên Băng rất yêu hắn. Việc có bạn trai kia, không phải là Hàn Tử Mặc không muốn nghe cô nói. Chỉ là hắn sợ giữa chừng mất khống chế lại làm chuyện ngu ngốc. Từng nói sẽ không làm cô khóc nữa, vậy mà ban nãy là chuyện gì chứ? Cô khóc rồi...

Ngày mai, ngay ngày mai thôi mọi chuyện sẽ bình thường trở lại. Không sao, hắn cần một đêm để điều chỉnh tâm trạng. Chỉ một đêm thôi, hôm sau hắn vẫn sẽ là người đàn ông của cô...

[…] Cửa tầng hầm.

Lúc ngày Huyền Thiên Băng đang ở bên ngoài chần chừ không vào, cô biết được nơi này là nhờ gọi điện cho Killian hỏi. Anh ta chỉ cho cô nơi này, nói Hàn Tử Mặc nếu không ra ngoài thì chỉ ở trong đó hành hạ bản thân thôi.

Cuối cùng cô mở cửa tiến vào, bước vào càng sâu, cô nhìn thấy Hàn Tử Mặc đang ngồi đơn độc một góc. Bất giác cảm thấy có lỗi, có lẽ cô giải thích quá muộn. Đợi Hàn Tử Mặc hỏi tận cửa, giờ trả lời hắn cũng không muốn nghe luôn rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận