Bảo Bối Của Tôi Là Em

[…] Bán đảo BQ.

“ Quả nhiên là lão đại, một phát tóm gọn ba tên ngu ngốc này. ” Người đàn ông toàn thân là màu đen, ngay cả mặt cũng không lộ chút da.

Ngu ngốc? Ông nội mày, tao đường đường là đại ca xã hội đen, mày chửi tao ngu rồi đàn em tao có mà cạp đất ăn à? Hàn Tử Mặc chó... chết... tự nhiên lại bắt giả ngất, đánh luôn không được sao? Mẹ nó, chửi trong lòng thôi mà sao cũng thấy chột dạ vầy nè?

Cảm nhận ra tâm tình ai đó biến đổi kịch liệt, Hàn Tử Mặc thuận tay nhéo một vết vào da thịt ‘cứng cáp’ của Baldric làm anh khó chịu nhưng yên phận hơn.

“ Ngu ngốc? Dù sao đây cũng là nhân vật có tiếng tăm, cẩn thận đi. ” Marie Z vô cảm, cẩn trọng dè dặt hơn người đàn ông đen kia.

“ Lớn thì thế nào, không phải là mặc cho chúng ta đá đập sao haha! ” Người khoác choàng đen cười lớn, giọng khinh miệt. Đá mạnh vài cái vào người Vũ, miệng thì nói không cần để tâm, hành động lại lộ ra mục đích muốn kiểm tra xem ba vị này rốt cuộc là ngất thật hay ngất giả?

Marie Z quan sát biểu hiện của Vũ, nhịp thở cũng không khác thường, thở nhẹ một hơi. Xem ra cả một đội quân hùng hậu phía sau không cần nữa rồi. Không ngờ tới, chẳng tốn một binh một tốt nào lại có thể thỉnh được ba vị này đến đây. Có lẽ, trừ ngày hôm qua...

“ Black, là ngất thật, cho người mang đi. ” Marie Z quan sát rồi ra lệnh, thâm tâm vẫn có chút nghi ngờ nhưng cũng không có nói gì.

Black phất tay, tự nhiên có người đến ‘kéo’ ba người đi.


Trong lúc vô tình không ai để ý, Hàn Tử Mặc nở nụ cười quái dị. Hừ, cũng lựa người thử thật. Ngất? Đương nhiên là bọn này không ngất rồi, chỉ riêng tên đầu trắng kia là ngất thật. Không đúng, tên ấy rõ ràng là ngủ chưa tỉnh mà!

[…] Thành phố A.

Huyền Thiên Băng lúc này mới trở về biệt thự, vừa bước chân vào đã không thấy bóng dáng ai. Cô kiên nhẫn đi lên phía trên, vậy mà còn nghe ra tiếng lục đục.

Là một tên đen xì đang xé dải băng trắng, trên người không ít vết thương. Nhưng đều là xay xát không đáng kể, nhìn cũng có chút ghê đó. Ngộ nghĩnh là, tên da đen này nhìn có chút quen đi?

Hắc Ninh lúc này vừa hay xử lý xong vết thương, trong ngực lại đau điếng, kỳ lạ... Nơi dao đâm qua rõ ràng là không có dính đến tim, cớ sao lại đau như vậy? Từng cơn từng cơn thắt lại, nhịp tim như trễ nải, tâm trạng dần trở nên trống rỗng. Ánh mắt của Hắc Ninh bắt đầu trở nên vô hồn, dường như anh đang cảm thấy bản thân lưu lạc không biết nơi nào để đi.

Vậy nhưng, sự vô cảm đó lại kịp thời ngưng lại dưới một câu hỏi không chút dính dáng, “ Là ai? ”

Hắc Ninh mắt mơ màng, lúc này mới nhìn sang Huyền Thiên Băng đang đến gần.

“ Cô là... ” Nhìn thấy hư ảnh có chút quen thuộc, Hắc Ninh lập tức nhận ra, “ Cô là chủ... không, là người chủ tử yêu. ”

“ ... ”

“ Tôi là Hắc Ninh, lần gặp gần đây nhất chính là lần cô ở Đức. ” Cũng chính là cái lần gặp khó quên nhất, cái loại ngày một ngày hai ngày ba đó...

Huyền Thiên Băng suy ngẫm chút, hóa ra đây là người bị cô hạ Lưu Ly Hắc Ám à? Nghĩ lại đột nhiên có chút tội lỗi, làm cũng làm rồi còn đột ngột đổi tính lương thiện.

“ Thuộc hạ của Hàn Tử Mặc, biết hắn đâu rồi không? ”

“ Tôi không rõ... Nhưng, có lẽ đã đi cứu tiểu thiếu gia rồi. ” Hắc Ninh trầm mặc, càng nói càng nhỏ dường như không muốn nói ra.

“ Tiểu thiếu gia? ” Huyền Thiên Băng gằn giọng, Hàn Tử Mặc còn có thể có tiểu thiếu gia nào nữa, nếu không phải là...


“ Xin lỗi... Là Holly, Holly thiếu gia... ”

Holly thiếu gia? Là đang nói cái gì chứ? Hàn Tử Mặc không ở đây là bởi vì đi cứu Holly, chẳng khác nào nói Holly bị bắt?

“ Cậu xin lỗi? Do cậu gây ra sao? Kể rõ ràng từng chi tiết một, thời gian có hạn, đừng làm tôi chán ghét thêm. ”

Hắc Ninh cắn chặt môi, không phải là e ngại nói cũng không phải sợ hãi cái gì. Chỉ là, không dám tin những gì anh sắp nói lại chính là sự thật. Rõ rành rành như vậy, còn không tin cái gì chứ?

“ Là tôi sơ ý để thiếu gia bị bắt... ”

“ Câu vừa rồi tôi hỏi, có chỗ nào nghe không hiểu? ”

“ Không phải do tôi gây ra, là... là Quang Vũ... ”

“ Hắc Ninh, tôi không có nhiều kiên nhẫn như cậu tưởng tượng đâu? ” Huyền Thiên Băng bực mình, đã hỏi rõ ràng như vậy, người như tên này bị chậm tiêu hay khó hiểu? Đột ngột xin lỗi rồi kể tên Quang Vũ, nếu không phải nhìn thấy vết thương trên người cậu ta. Huyền Thiên Băng thật sự sẽ... gây nên án mạng trước khi bức cung.

“ Đại ca! ” Một số thuộc hạ thám thính được, Hắc Ninh đang ở trong biệt thự thủ lĩnh. Nhưng họ không dám bước vào, liền dò xét Hắc Ninh ở đâu rồi giao tiếp qua cửa sổ.

“ Sao? ”


“ Là Thương Gia Minh ra lệnh bọn em tìm đại ca, lão đại đã đến nước Q rồi, bảo chúng ta tụ họp ở bán đảo BQ. Đại ca có thấy Quang Vũ? ”

” Thấy... ” Hắc Ninh mới vừa trả lời đã bị Huyền Thiên Băng xách lên, lôi xềnh xệch xuống phía dưới.

“ Phu nhân về rồi... ” Những thuộc hạ kia coi như không quá xa lạ với nữ nhân quyền lực khiến thủ lĩnh bọn họ ngày nhớ đêm mong này đi?

Huyền Thiên Băng không để tâm, để lại một câu rồi kéo Hắc Ninh rời đi.

“ Còn không chuẩn bị máy bay đến bán đảo BQ? Muốn ở đây chờ tôi chôn sống các người? Cậu ta, đi với tôi. ”

Những thuộc hạ kia câm nín, phu nhân của bọn họ hung hãn quá đi mất... Như vậy không phải sau này người chịu khổ là bọn này sao? Không... Thủ lĩnh nặng đô nhất thì phải... Thành tâm cầu chúc cho Đại ca!

Hắc Ninh không cam tâm bị lôi, để lại một biểu cảm không tài nào diễn tả. Mới sốc việc của Quang Vũ chưa bình tĩnh được, hiện bị lôi đi trước mặt thuộc hạ của mình. Tôi khổ quá mà!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận