Bảo Bối Của Tôi Là Em

[…] Máy bay.

“ Nói cho rành rọt vào, chuyện gì? ” Huyền Thiên Băng trên ghế băng dài ngồi vắt chân, khí chất ngông cuồng quyền quý.

Cho nên nói, cô với cái tên da đen này là hoàn toàn khác biệt, ngồi đối diện trên cùng một băng ghế nhưng khí khái rõ ràng là khác nhau. Đối với uy áp như hổ ngày thường của Hắc Ninh mất tác dụng thành mèo nhỏ, hoàn toàn không chút uy hiếp. Mà Huyền Thiên Băng, cô vẫn chưa có tỏa ra khí áp bức người, đơn thuần là không hài lòng.

Hắc Ninh e ngại, vẻ sợ sệt, muốn nói nhưng lại không cất thành tiếng. Đối diện với Hàn Tử Mặc mà thế này, có khi đã bị giết từ rất lâu. Hắc Ninh với chuyện đã xảy ra, là nhất quyết không muốn tin.

“ Này, tôi không có nhân từ như cậu nghĩ đâu. ” Huyền Thiên Băng nhíu mày, mắt rừng rực lửa giận, giọng nói nhã nhặn lại mang đến cảm giác bức người.


Rõ ràng, Hắc Ninh là có nghe, có sợ, lại không có nói. Kỳ lạ, nhìn vị nữ nhân trước mắt này đây rõ ràng là nho nhã như vậy, lời nói ra cũng nhã nhặn không kém. Thế mà lại làm người khác run sợ.

“ Thật sự, tôi vẫn chưa muốn bàn tay này nhanh như vậy đã nhuộm đỏ? ” Huyền Thiên Băng lắc đầu, chuyện đang diễn ra cô có thể không biết nữa. Chỉ là, người trước mắt xem ra phải bị quăng xuống biển rồi?

“ Đường đường là thuộc hạ dưới trướng Hàn Tử Mặc, lại có loại nhát gan như thế này. Được biết bao người gọi hai chữ đại ca, xem ra đều cho chó ăn. ” Huyền Thiên Băng khinh miệt, mặc kệ máy bay chao đảo, cô vững bước tiến đến chỗ Hắc Ninh. Một tay bóp cổ tên thuộc hạ ngu xuẩn của Hàn Tử Mặc, nếu muốn đem so. Cô với thuộc hạ của mình càng tàn nhẫn, không muốn nói cô liền trực tiếp cắt lưỡi, về sau liền tự mình mưu sinh. Riêng với thuộc hạ của hắn, cô hiển nhiên không nhanh như vậy đã hạ thủ. Liền đem cho tên đó một cơ hội, chỉ là tên đen này thật không biết điều, nhường một muốn hai. Rất muốn chết!

“ Tôi.. khụ.. khụ, nói, lập tức nói... ” Hắc Ninh cầm chặt bàn tay Huyền Thiên Băng, bị cô cho cái nhìn chán ghét. Không phải nói, anh là không có sợ. Cũng chẳng phải nhát gan, mà là, người đó với anh vạn phần quan trọng. Tin tưởng cả đời, bị phản bội giây phút, có chút không chấp nhận.. không cam tâm. Liền lộ ánh mắt căm phẫn với Huyền Thiên Băng.

Nhìn thấy ánh mắt này, cô khó lòng kiềm chế một tay liền muốn móc mắt Hắc Ninh. Về sau liền lấy được bình tĩnh, khẽ giọng: “ Sắp chết mới nói ra câu lập tức nói? Rất tốt, rất muốn chết! ”

Huyền Thiên Băng đôi mắt dường như sắp không thể chứa bất cứ điều gì, lại nghe thấy một tiếng nói vang lên thức tỉnh cô.

“ Đủ rồi! ” Quỷ Y từ khoang dưới bước đến, nếu Y mà chậm một chút nữa, cả khoang này thật sự sẽ đầy máu. Một khi máu tiết ra, Huyền Thiên Băng lại càng hưng phấn, sẽ tiếp tục lạm sát.

“ ... ” Huyền Thiên Băng nghe ra, lực tay giảm đi rất nhiều, cô biết bản thân mình dùng bao nhiêu phần lực, có làm người ta chết hay không.

Nhìn một màn không mong muốn này, Quỷ Y tiến lại gần nơi Huyền Thiên Băng đang đứng hơn. Chỉ nghĩ là cô muốn biết chuyện Hàn Tử Mặc, liền đem tên này lên tra hỏi. Không có ngờ tới lại xảy ra một cảnh máu tanh, cái chuyện gì đó cũng không muốn biết, trực tiếp bóp chết người ta. Ban nãy nhìn thấy, đúng là Huyền Thiên Băng thật sự có ý móc mắt gã ngu kia.


“ Ám Dạ, tôi nói đủ rồi? ” Thấy tay cô còn chưa có buông ra, Quỷ Y nặng giọng, sải bước dài đến bên cạnh rút tay cô rời khỏi chiếc cổ kia. Da tên này vốn là nâu đất, nhìn thế nào cũng thấy vết bầm tím trên cổ.

Miệng Hắc Ninh co giật, anh thật sự là vừa từ quỷ môn quan trở về, cảm giác cận kề cái chết ấy... Đáng sợ. “ Ác.. khụ.. khụ.. ác quỷ! ”

“ Mẹ kiếp, tôi tha cho cậu một mạng cậu dám mằn tôi ác quỷ? ” Huyền Thiên Băng có hơi giận dữ, tay bị Quỷ Y nắm chặt dùng khăn tay lau sạch sẽ, kéo cô lại chiếc ghế đối diện Hắc Ninh như ban nãy. Chỉ là, lần này Hắc Ninh đã sợ hãi tột độ mà tuột xuống ghế ngồi hẳn dưới nền.

Quỷ Y không thích dáng vẻ mất khống chế của Huyền Thiên Băng, cô lúc ấy sẽ không ai có thể bảo được nữa. Lần này may mắn Quỷ Y đi theo, lần sau bất quá không để cho cô ra ngoài một mình. Y là sợ nguy hiểm đến người khác.

“ Đừng nóng, ngồi tốt vào. ” Dịu dàng với Huyền Thiên Băng xong quay sang nhìn Hắc Ninh với ánh mắt không hài lòng, Y nói: “ Biết cái gì thì mau nói cho chúng ta, cũng không thật sự giết ngươi. ”

Không thật sự giết? Là như ban nãy sao... Thật ghê rợn, cảm giác sắp chết...


“ Được.. Chờ tôi bình tĩnh một chút, làm ơn... ”

Huyền Thiên Băng nghiến răng sa sầm sắc mặt, còn phải chờ tên này bình tĩnh nữa hả?

“ Hắc Ninh đúng không? May mắn thật, cậu không phải thuộc hạ của tôi. Nếu không... tôi thật sự không biết bản thân sẽ xử trí cậu ra sao đâu. ” Cô cuộn bàn tay thành nắm đấm, lời nói nghe ra chút tiếc nuối. Hắc Ninh cũng không hiểu ra cái gì, đơn giản với cô xem thành ác quỷ.

Quỷ Y bên cạnh lại vô cùng hiểu rõ, Huyền Thiên Băng là ghi thù rồi. Có lẽ, nên cầu phúc cho người thanh niên này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận