Nhã Băng đứng bên đường nhìn bóng dáng quen thuộc đang xếp hàng ở cửa hàng đối diện, khẽ mỉm cười. Trong đám người, anh không phải người cao lớn nhất, nhưng lại là người mà cô nhìn đầu tiên. Cô đoán không sai mà, thỉnh thoảng bên cạnh anh lại mấy cô nàng ngoại quốc phóng mị nhãn với anh, thậm chí còn có không ít người lớn mật chủ động xáp lại gần, mà cả khuôn mặt ông xã nhà cô đen thui như hóa trang, mặc dù như thế, anh vẫn anh tuấn như thế.
Không biết có phải cám ứng hay không, chỉ thấy anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, nhu tình cười một tiếng. Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt anh cưng chiều mang theo tình yêu, trong bể người, bọn họ nhìn nhau như vậy, giống như không ai có thể dung nhập vào thế giới của bọn họ.
Lúc này, có phụ nữ không hề thức thời, chủ động dính vào Tuấn, Nhã Băng khẽ cau mày, mặc dù biết người khác chủ động dính lên, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, giống như vật quan trọng của mình bị người khác giành mất.
- Nha đầu hư, thế nào thấy anh bị một đám sói háo sắc vây cũng không tới cứu? - Chẳng biết từ lúc nào Tuấn đã thoát khỏi đám phụ nữ kia, tay đưa nước suối cho cô, giọng nói cưng chiều, anh cũng không tin nha đầu này không nhìn thấy anh bị một đám khủng long vây quanh, không ăn giấm thì thôi, còn không chịu đi cứu, thật là làm cho anh vừa yêu vừa hận.
- Đó? Anh xác định đó là một đám lang sói mà không phải một đám mỹ nữ? - Nhã Băng nhíu mày, giọng nói không rõ ràng, cô nhìn những cô nàng ngoại quốc đang tụ tập xung quanh anh, bởi vì có cô bên cạnh nên những nhân tài này không dám nhào lên.
- .........
- Vốn là em muốn qua, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút một chút, lại lo lắng người khác nói em trở ngại anh trái ôm phải ấp, cho nên không qua, tránh cho người khác nhìn thấy ......... - Thấy ánh mắt lúc sáng lúc tối, Nhã Băng thao thao bất tuyệt giễu giễu nói, mặt dí dỏm sinh động.
Cô phát hiện mình càng ngày càng hứng thứ đem anh chọc giận đến giơ chân, cô cảm giác đó là một chuyện rất thú vị, ai bảo anh thích ăn dấm như vậy, chỉ cần hơi nói mát một, sẽ khiến anh ghen dữ dội.
Nhưng rất dễ nhận thấy, người nào đó không dự đoán đến nghĩ một đàng nói một nẻo thì hậu quả rất nguy hiểm.
Một đôi môi ấm áp mềm mại cứ như vậy đặt lên môi đỏ mọng nũng nịu của cô, môi lưỡi tùy ý dây dưa, khẽ mở răng ngọc tiến vào, cường hãn chiếm công mỗi tấc không gian, mút thỏa thích cái lưỡi thơm tho, uyển chuyển triền miên, mang theo vô hạn bá đạo, giống như muốn đem cô nuốt hết. Bàn tay anh đặt ở hông cô, đỡ thân thể hư mềm của cô có thể đứng thẳng, lòng bạn tay nóng rực xuyên thấu qua váy truyền tới, sắp đem cô tan chảy.
Hồi lâu sau, Tuấn mới thở hổn hển buông cô ra, bá đạo ôm cô vào trong ngực, thân thể hai người chặt chẽ kề nhau.
- Bảo bối, miệng em thật là làm anh vừa yêu vừa tức, thíc nó ngọt ngào, hận không được thời thời khắc khắc ngậm trong miệng, lại không thích nó nói ra những lời tức chết người không đền mạng, muốn thời thời khắc khắc dùng miệng chặn lại nó. - Tuấn đầu tựa vào mái tóc của cô, khàn giọng nói.
Nếu như đổi lại đám đàn ông kia vây quanh cô, anh đã sớm vượt qua, đấm bay đầy trời. Dáng vẻ này của cô, một bầy lang sói bám lấy anh, cô lại đứng ở đây không biến sắc, còn giận anh. Mặc dù như vậy, anh cũng không bỏ được nửa câu nói nặng của cô, ai kêu anh thật sủng ái bà xã, đời này Đại Anh Tuấn anh cam tâm tình nguyện vì cô làm trâu làm ngựa, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
- Anh ........ - Nhã Băng nghe được lời nói thâm tình, gương mặt đỏ ửng lên. Nơi này nhiều người như vậy, cho dù da mặt dày, cô cũng cảm thấy ngại. May nơi này là nước Pháp tương đối cởi mở, có thể tùy ý hôn người yêu, cô tựa nửa mặt lên vai anh, người khác mới không thấy rõ nét mặt của cô.
- Lần sau em còn như vậy, anh liền hôn đến khi em nói không ra lời mới thôi. - Tuấn bá đạo tuyên bố, ánh mắt lạnh lùng liếc đám người xung quanh một có, trong đó có rất nhiều người mơ ước bảo bối, hành động của anh vừa rồi đúng tuyên bố quyền sở hữu. Cô gái nhỏ trong ngực này là bảo bối của Đại Anh Tuấn anh, ai cũng đừng nghĩ đến.
Chưa kịp cho Nhã Băng cơ hội nói chuyện, Tuấn đã ôm cô ra khỏi đám người, từ từ đặt chân đến ------- khách sạn Phỉ Nhi .........................
Sáng sớm hôm sau ......
Sau khi thức dậy, cô cùng anh đi dạo trên đường cái, chung quanh mọi thứ đều an bình như vậy. Người Pháp có thói quen sinh hoạt đêm giống như thành thị ngày xưa, dưới sự vuốt ve của mặt trời mọi thứ trở nên an tĩnh.
Sáng sớm gió có một chút lạnh lẽo, từ từ xẹt qua làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái. Một số cặp vợ chồng già ung dung tản bộ xung quanh, những người trẻ tuổi đang chạy bộ. Tất cả mọi người đều bắt đầu một ngày làm việc mới. Chợt một giọng nói làm cho cô và anh đang nói chuyện phải dừng lại.
- Tiểu thư, đồ của cô bị rớt. - Thân thể hắn mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đơn giản, áo sơ mi ngắn tay, vóc người vừa phải, làm cho người ta một loại cảm giác ưu nhã lịch sự, lại lãng mạn không câu nệ, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói ấm áp, dễ nghe.
- Ơ, thật vô ý quá, cảm ơn anh. - Cô đưa tay lấy lại đồ của mình, đó chính là một chiếc bông tai. Mỉm cười ngẩng đầu cảm ơn người đàn ông xa lạ.
- Không có gì, tôi tên là Jonh. Hân hạnh được làm quen với cô. - Người đàn ông tên Jonh mỉm cười nhìn cô.
- Xin chào anh. - Cô cười nhẹ nhưng xa cách đáp lại.
- Có thể cho tôi biết tên cô được không? - Jonh mong đợi hỏi cô.
- Anh có thể gọi cô ấy là Đại phu nhân. - Một giọng nam lạnh lùng truyền tới, khiến cho người nghe cảm thấy không rét mà run.
Đại phu nhân? Vừa mới rồi người đàn ông anh tuấn khác thường này nói có thể gọi cô ấy là Đại phu nhân? Hắn không nghe lầm chứ? Cô ấy đã lập gia đình sao? Hắn không muốn tin, nhất định tai hắn nghe nhầm.
- Tiên sinh, anh là? - Jonh nghi hoặc hỏi, từ nãy giờ vì vẻ đẹp của cô làm anh không để ý người đàn ông bên cạnh của cô.
- Tuấn, chồng của cô ấy. - Anh không kiên nhẫn gầm nhẹ, tay vòng qua eo nhỏ của cô, xiết cô thật chặt vào lòng của anh.
- Xin chào, tôi là Jonh ! - Jonh đưa tay về phía của Tuấn chào hỏi một tiếng, mắt không ngừng quan sát đối phương, hắn thừa nhận người đàn ông kế bên cô rất hấp dẫn đến nỗi xuất sắc, nhìn cánh tay đang vòng qua eo cô như đang nói rằng ' cô ấy là của tôi ', hắn lần đầu tiên ghen tỵ, ghen tỵ người đàn ông này sao lại có được cô, ghen tỵ anh có có được tình yêu của cô.
- Chào anh, đây là vợ của tôi tên Nhã Băng, vừa rồi anh vừa nhặt đồ dùm cô ấy, Đại Anh Tuấn tôi đây thật cảm ơn. - Anh ôm Nhã Băng nói với Jonh, cánh tay không hề có ý định bắt tay với Jonh.
- Không có gì, chỉ là nhặt đồ dùm thôi, không đáng nhắc đến. - Jonh khách khí trả lời.
Anh không nói gì chỉ nhìn Jonh bằng một ánh mắt lạnh lùng như muốn đem người đàn ông này ra mà chém giết, nhưng chỉ được một chút anh thu hồi ánh mắt lại sau đó nói :
- Anh đang đi tập thể dục buổi sáng sao? Đi cùng chứ? - Miệng thì hỏi nhưng trong nội tâm anh là hi vọng hắn tốt nhất thức thời một chút, không nên đồng ý.
- Không, tôi chỉ đi tập thể dục rồi về nhà, hai vị cứ đi đi ! Tôi còn có chút việc muốn làm. - Jonh cười mỉm trả lời, nhìn anh ta không phải là rất tình nguyện muốn mời, huống chi bộ dạng của họ khiến cho người ta vĩnh viễn cũng không có biện pháp nhúng tay vào thế giới của bọn họ, hắn không muốn lại nhìn thấy bộ dạng tương thân tương ái đó, bởi vì bộ dạng đó khiến cho hai mắt hắn cảm thấy đau nhói, hắn bây giờ cần bình ổn lại tâm trạng của mình.
- Vậy không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại! - TUấn ôm Nhã Băng xoay người rời đi.
Sau khi đi dạo xong, anh cùng cô đi ăn sáng rồi đi mua đồ. Cô thì cười tít mắt, miệng nhỏ lúc nào cũng líu lo khiến cho người đi đường không muốn cũng phải quay đầu lại nhìn. Còn anh đi theo cô, xách đồ dùm cô, ôn nhu cưng chiều cô vô hạn. Lâu lâu cô còn mua đồ cho anh, nhìn cô đem áo đến trước mặt thử lên người của anh, rồi kêu anh vô trong mặc thử làm lòng anh ấm áp vô cùng. Sau khi đi mua đồ xong, anh cùng cô về khách sạn nghỉ ngơi.
* * * * * * * * * Đường ranh giới * * * * * * * *
Về khách sạn, cô lấy đồ trên tay anh để xuống ghế rồi lấy đồ vào phòng tắm, chợt bị anh kéo lại. Hôn lên môi cô, thật nồng nhiệt đến khi cô đứng không nổi nữa mới buông cô ra. Nhìn gương mặt thở hổn hển đang đỏ bừng, anh hận ngay bây giờ không thể đem cô nuốt vào trong bụng.
- Ha ha ha ..... Để anh giúp em tắm! - Tuấn cười tà nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
- Không cần! Em muốn tự mình tắm! - Cô mở miệng kháng nghị, cô không nên để anh tắm giúp cô, nếu không sẽ bị ăn sạch sành sanh.
Dục vọng của anh thật không phải cao bình thường, nghĩ đến đây, Nhã Băng nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng tắm.
- Ha ha ha ........ Bà xã không muốn anh tắm giúp em cũng không cần phải chạy gấp vậy nha! - Tuấn cười đi theo cô vào phòng tắm.