Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Edit: alone gob

Beta: minhhy299

Thiên Tuyết lập tức bỏ lại bọn họ chạy về phía bàn ăn.

Khi ăn cơm, Mục Thiên Dương thấy cô cơ hồ ăn như sói đói, nhịn không được nhíu mày: “Các em là tập huấn hay là lao động khổ sai?”May mà chỉ là ăn nhanh, cũng không có thô lỗ, bằng không nhất định quăng cô đi học lễ nghi gia giáo vài năm!

Thiên Tuyết hừ một tiếng, tiếp tục cắn ăn một miếng lớn, không để ý tới hắn.

Hắn nhìn thoáng qua cách ăn chậm nhai kỹ của Uyển Tình, nói: “Anh tin tưởng, không quan hệ với tập huấn, là thân mình có vấn đề.”

Thiên Tuyết dừng một chút, thở phì phò nói: “ Thật muốn đánh vào mặt anh!”

Mục Thiên Dương hí mắt: “Có bản lĩnh em liền đánh!”

Thiên Tuyết dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Em không dám.”

Ăn ăn, di động Uyển Tình vang lên. Cô vội vàng đứng dậy: “Có thể là mẹ em.” Cầm lấy di động, lại phát hiện là Quản Hạo Nhiên. Cô cả kinh, vụng trộm liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, chạy đến ban công nhận điện thoại.

“Alo?”

“Uyển Tình, em tập huấn đã trở lại?”

“Ừ…..Anh làm sao mà biết?” Uyển Tình hạ giọng, rất sợ bị Mục Thiên Dương nghe được.

“Nhìn thấy rất nhiều người mặc quân phục, đoán chắc là các em.” Quản Hạo Nhiên cười, “Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn cơm chiều à?”

“Em…… Em ăn rồi, em và bạn học ra ngoài ăn.”

Quản Hạo Nhiên sửng sốt: “Phải không? Vậy không quấy rầy em, Tối nay anh lại gọi điện thoại cho em.”

“Có, có việc sao?” Uyển Tình cả kinh, “Hiện tại anh nói đi.” Còn gọi, thật sợ Mục Thiên Dương không phát hiện à!

“Là chuyện mua máy tính. Em vừa tập huấn xong, muốn để hai ngày nữa nói hay không.”

“Em…..Em nghĩ ngơi trước hai ngày đi.” Uyển Tình nói, “Cứ như vậy, em cúp trước.”

Không đợi hắn trả lời, cô liền tắt điện thoại, trở lại bàn cơm. Mục Thiên Dương gắp cho cô miếng thịt, cô vội vàng nói: “Cám ơn.”

“Mẹ em nói cái gì?”

“Ách……Mẹ hỏi có phải tập huấn xong rồi hay không.”

“Ừ…..” Mục Thiên Dương lên tiếng, không hỏi lại. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cơm nước xong, nghỉ ngơi ở phòng khách nửa tiếng, Thiên Tuyết liền ôm lấy máy tính trở về phòng.

Mục Thiên Dương đang tắm rửa, cô hơi co quắp thay áo ngủ. Khi hắn đi ra, chỉ thấy cô mặc đơn giản ngồi trước máy tính.Váy trong suốt, có thể thấy màu sắc nội y phía dưới, mà ở trên như……….Không có mặc.

Nghe thấy hắn đi tới, cô dứng phắt lên: “Em đi súc miệng.” Sau đó vọt vào tolet giống như trốn.

Mục Thiên Dương cười, xoa xoa tóc ngồi xuống.

Qua mười phút sau, Uyển Tình mới đi ra. Hắn duỗi tay ra từ phía sau: “Lại đây.”

Uyển Tình chậm rãi bước qua, bị hắn ôm lên đùi. Hắn lập tức cúi đầu hôn cô, hai tay chạy loạn trên người cô. Lâu như vậy không chạm vào cô, hắn muốn chết rồi!

Cách váy ngủ hắn hôn hồng mai trước ngực cô, một bàn tay trêu chọc ở dưới: “Bảo bối…………Nhanh lên chuẩn bị tốt cho anh!”

Uyển Tình giật mình một cái, thân mình hơi hơi phát run.

Cảm giác cô động tình, hắn nhanh tay kéo khăn tắm của mình và nội y của cô xuống, không biết từ nơi nào đó lấy mũ ra đeo vào, sau đó nâng thắt lưng của cô lên: “Ngồi xuống…………”

Uyển Tình nghe lời ngồi xuống, cảm giác hắn chậm rãi lấp đầy mình, rên rỉ thở dốc: “Thiên Dương…..”

“Ngoan, chính là như vậy.” Hắn tích nghe cô gọi tên mình, “Bảo bối.”

“Thiên Dương…….” Uyển Tình nghe lời kêu, càng không ngừng gọi tên của hắn.

Hắn gần như điên cuồng mà đòi lấy, hết ngồi rồi đứng, hết đứng rồi nằm, từ trên bàn rồi tới trên giường………… Thẳng đến khi rốt cuộc cô thừa nhận không được, khóc cầu xin tha thứ.

Ngày hôm sau, hắn chờ tới khi cô tự nhiên tỉnh lại, sau đó mới tiếp tục áp bức.

Khi ăn cơm trưa, Uyển Tình hoàn toàn không có khí lực đứng lên. Hắn mang cơm đến trước giường, tự mình cho cô ăn. Cơm nước xong, cho cô nghỉ ngơi hai tiếng, lại làm một lần. Sau làm xong, hắn đi tắm sạch sẽ, vừa thay quần áo vừa nói: “Anh đi họp một chút, em hãy ngủ thật tốt.”

Uyển Tình rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, muốn đứng lên, nhưng hoàn tòan không có khí lực, chỉ có thể tiếp tục nằm. Khi ăn chiều, vẫn không có khí lực rời giường. Mục Thiên Dương tiếp tục đến cho cô ăn, cô trần như nhộng bọc chăn, thật cẩn thận nói: “Đêm nay cũng không thể được…….”

Hắn liếc nhìn cô, hôn một cái ở mũi cô: “Anh cũng muốn cho em nghĩ ngơi, nhưng mà cảm thấy không đủ.” Mỗi lần chạm vào cô, đều có một loại ý tưởng là triền miên với cô, vẩn muốn kết hợp cùng cô một chỗ……

Uyển Tình nghe xong không nói lời nào. Nghĩ rằng cô mệt như vậy, nếu hắn làm, cô cũng không có biện pháp đáp lại hắn.

Mục thiên Dương bỏ chén xuống, xoa xoa miệng của cô: “Về sau liền thoải mái. Em hiểu đàn ông là loại sinh vật này, lâu lắm không được phát tiết, khẳng định sẽ muốn điên cuồng một phen.” Câu nói kia như thế nào nhỉ? Tiểu biệt thắng tân hôn! Chính là tình huống này, khụ ~

Uyển Tình nhìn hắn một cái, vội vàng bỏ qua một bên.

Hắn cười, hôn lên mặt cô một cái: “Yên tâm, đêm nay bỏ qua cho em. Anh cũng không phải thần, có thể vẫn làm vậy?”

Uyển Tình đỏ mặt, mặt cơ hồ chôn vùi vào bên trong chăn.

Lại ngủ một đêm, rốt cuộc cô cũng có khí lực ra khỏi phòng. Bất quá trên người đầy vết hôn, trước đó chưa từng có! Cô bất đắc dĩ tìm áo quần dài mặc vào, lại thêm chiếc khăn lụa. Nghĩ đến ngày hôm qua cả ngày không xuất hiện, Thiên Tuyết và bà Trương chắc chắn biết đã xảy ra chuyện gì, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Trong phòng khách, Thiên Tuyết đang mở máy tính xem phim, nhìn thấy cô, nhưng thật không có cười cô, trực tiếp tiếp đón cô đến cùng nhau xem.( Thiên Tuyết: Nói đùa? Lúc này làm sao có thể cười? Cô cũng không phải không muốn có tiền tiêu vặt nha!)

Hai ba ngày tiếp theo, Mục Thiên Dương quả nhiên ôn hòa rất nhiều, không có lại ép cô tới xuống giường không được.

Cô nhớ tới một sự việc, một tháng trước đã muốn nói. Vốn định thừa dịp tặng caravat nói, kết quả đã quên. Ngày đó hắn liên tục muốn nhiều lần, cô nghĩ nói khi đó là tốt nhất, cũng muốn nói, nhưng không có khí lực.

Tối nay, Mục Thiên Dương hết sức ôn nhu, cơ hồ biến thành cô muốn ngừng mà không được. Sau khi chấm dứt, Mục Thiên Dương ôm cô hôn lại hôn, tuy rằng không tính làm nữa, nhưng chính là luyến tiếc buông ra.

Uyển Tình thấy thần sắc hắn thỏa mãn, ghé vào ngực hắn: “Thiên Dương……”

“Ừ.” Mục Thiên Dương cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt tay lên ngực mình.

Uyển Tình há miệng thở dốc, đột nhiên không dám nói. Hắn đã buông tha cô rất nhiều lần, không thể được một thước lại đòi thêm một trượng. Bằng không, ngay cả cái có được ở hiện tại cũng bị đoạt đi. Tim cô vẫn nhảy bang bang, hít vào một hơi, ghé vào ngực hắn không nói lời nào.

“Làm sao vậy?” Mục Thiên Dương đẩy đẩy tóc cô, “Có việc nói với anh?”

“Không có việc gì…….”

“Nói, nói nhanh, cái gì anh cũng đáp ứng em.” Chỉ cần cô nguyện ý nói, cái gì hắn không đáp ứng? Hắn yêu cầu xa vời, cũng bất quá là có một ngày cô đối với mình chính là muốn gì được nấy.

Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn; “Vậy…..Anh không đồng ý cũng không được tức giận.”

“Không tức giận.” Hắn cười, trong lòng có một chút chua sót. Làm nhiều như vậy, cô vẫn không có chút cảm giác gì sao? Có lẽ, cô có cảm giác, chỉ là không tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui