Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Lý Kỳ Lâm xoa xoa trán: “Gặp các cậu ấy áp lực rất lớn.”

“Làm sao vậy?”

“Xinh đẹp như vậy, thành tích hoàn hảo!”

“Không phải nên kiêu ngạo sao?” Thiên Tuyết cười hì hì.

Lý Kỳ Lâm cưng chiều nhìn cô. Mối tình đầu thôi, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Buổi tối đi ăn đồ ăn vặt ven đường, Thiên Tuyết và Uyển Tình là ăn lần đầu, cảm thấy phi thương ngon. Thiên Tuyết ăn một hàng, âm thầm quyết định phải thường xuyên ăn, tốt nhất là kêu bà Trương cũng học, dù sao ở bên ngoài cũng không sạch sẽ lắm, có thể chết người!

Mọi người ăn rất vui vẻ, sau đó quay lại trường học, Lý Kỳ Lâm lôi kéo Thiên Tuyết đi dạo sân thể dục, Uyển Tình và những người khác thì quay về phòng ngủ.

Lý Ức nói: “Bạn trai này của Thiên Tuyết không sai, cảm thấy rất cưng chiều Thiên Tuyết.”

Uyển Tình cảm thấy bình thường, nhưng mà Thiên Tuyết thích, cô chỉ có thể ủng hộ.

Liễu Y Y nói: “Vừa mới bắt đầu.”

Uyển Tình nhìn mạnh về phía cô, cô mở máy tính ra. Cô nói quá ít, làm cho người ta có một loại cảm giác không nói lên lời, vừa nói chính là chân lý, khiến cho Uyển Tình rất không an tâm.

Lý Ức thấy cô ngẩn người, huých vào người cô, an ủi: “Yên tâm đi, hai người bọn họ sẽ tốt thôi.” Nói xong liếc mắt nhìn Liễu Y Y một cái, thấp giọng nói, “Cậu ấy ghen tị, cậu xem bộ dạng của cậu ấy, cũng không có khả năng sẽ có người theo đuổi……”

“Ách……” Uyển Tình trừng lớn mắt, cũng không biết Liễu Y Y có nghe thấy hay không. Không gian một tấc vuông như vậy, lại hạ giọng, cũng có thể nghe thấy đi? Cô nhíu nhíu mày, nói với Lý Ức, “Mọi người đều là bạn học, đừng nói như vậy.”

Lý Ức cũng hiểu được bản thân có điểm không đúng, xấu hổ cười, quay về chỗ của mình đọc sách.

Uyển Tình pha một ly trà hoa, đang chuẩn bị mở máy tình, Mục Thiên Dương gọi điện thoại tới. Cô cả kinh, nhớ tới những lời lúc trước nói, đi dã ngoại xong tới nơi của anh.

Cuống quýt nhận điện thoại, Mục Thiên Dương hỏi: “Đã về chưa?”

“Đã về!” Uyển Tình nói, “Vừa ăn cơm, em lập tức tới ngay!”

Cúp điện thoại, cô nói với Lý Ức là tới chỗ của dì rồi lập tức đi.

Trên mặt Mục Thiên Dương có chút không hờn giận, vừa nghĩ tới sau khi cô rời khỏi đây sẽ có một đám nam sinh vây quanh, là anh không thể điều chỉnh được tâm tình?

Uyển Tình thấy anh không vui, trong lòng có chút chột dạ. Bất quá nghĩ tới hiện tại không giống với ngày xưa, có thể xử lý cô như thế nào, bước qua ôm lấy cổ anh: “Làm sao vậy? Ai chọc giận anh không vui?”

Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh: “Em còn học được làm nũng?”

Uyển Tình sửng sốt, thu tay lại, thối lui: “Anh không thích, em không làm.”

Mục Thiên Dương vội vàng kéo cô lại, đặt trong lòng hôn lên lỗ tai cô một cái: “Ai nói không thích?”

Uyển Tình cười cười, thay đổi tư thế dựa vào ngực anh.

Anh vuốt tóc cô: “Không phải nói muốn cắt?”

“Cùng Thiên Tuyết cũng được, hai ngày nữa sẽ đi.”

“Thiên Tuyết đang làm gì đó? Đã lâu không thấy nó.” Sau khi đi học, tới đây được hai lần.

Uyển Tình dừng một chút: “Cậu ấy trên đường, hơi mệt chút, nói không tới.”

Không có sự cho phép của Thiên Tuyết, chuyện của Lý Kỳ Lâm tạm thời không cần nói.

“Vậy còn em?” Mục Thiên Dương hỏi, kéo chân của cô. “Đi rất xa sao?”

“Không xa, chỉ là đường hơi gập gềnh mà thôi.”

“Trở về ngâm chân một chút.” Mục Thiên Dương vốn không nghĩ gì, nhưng thấy lông mi của cô nhăn lại, liền tối lại. Hôn ở trên môi cô một chút, mới ôm cô về phòng.

Uyển Tình căn cắn môi, tùy anh. Càng phản kháng, anh càng không vui. Kết quả Mục Thiên Dương chỉ đơn thuần xả nước ấm cho cô mà thôi, không có tắm uyên ương với cô, thả hai giọt tinh hoa vào bồn cho cô.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bơn cợt kia của anh, trong lòng cô ảo não.

Sau khi Thiên Tuyết và Lý Kỳ Lâm yêu nhau, mỗi ngày đều đi theo Lý Kỳ Lâm, cùng ăn cơm, còn cùng đi học với Lý Kỳ Lâm, Lý Kỳ Lâm cũng tới đi học với cậu ấy. Trên cơ bản trừ thời gian ngủ, Uyển Tình đều không nhìn thấy cô.

Ngẫu nhiên Uyển Tình sẽ ngủ ở chỗ của Mục Thiên Dương, sợ cô thừa dịp này qua đêm ở bên ngoài với Lý Kỳ Lâm, liền nhịn không được nhắc nhở cô: “Hai người phát triển chậm một chút.”

“A?” Thiên Tuyết nghi hoặc.

Uyển Tình không biết mở miệng, mờ mịt nói: “Đừng phát triển quá nhanh, yêu quý bản thân một chút!”

Thiên Tuyết rốt cuộc minh bạch, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cậu còn nhanh hơn mình!”

Uyển Tình uất ức, đập mạnh cô một cái: “Cái này không giống! Tớ không muốn cậu hối hận về chuyện này.”

“Được rồi được rồi……” Thiên Tuyết an ủi cô, “Yên tâm yên tâm, mình có chừng mực.”

“Nghe nói nam sinh rất để ý cái này, nếu cậu ta muốn cậu…..”

“Anh ấy chưa có đề cập qua. Chúng tớ mới quen nhau vài ngày, anh ta dám đề cập, tớ liền dám đá!” Thiên Tuyết khí phách nói.

Uyển Tình rốt cuộc yên tâm.

Về phần Lý Kỳ Lâm bên kia, phòng chừng tiếp qua vài năm cũng không dám đề cập. Anh cảm giác trên người Thiên Tuyết có một cỗ khí thế, nói không rõ, chính là làm cho anh không dám dính vào! Thật giống như coi cô thành công chúa! Mọi người nói xem, người bình thường dám yêu cầu XXOO với công chúa sao? Chính là phò mã, đều là chờ công chúa lâm hạnh!

Nói xong cái này, Uyển Tình lại kéo Thiên Tuyết đi cắt tóc. Vốn vừa đến trường đã nói đi cắt, kết quả là chân cô bị thương, tiếp theo là lêu lổng với đàn ông, chuyện này kéo dài đến khi nào?

Thiên Tuyết nhìn mái tóc dài của cô, nhịn không được muốn khuyên: “Cậu thật sự không muốn giữ lại sao? Trên cơ bản đàn ông đều thích người phụ nữ của mình để tóc dài, càng ngang càng tốt!”

“Vừa có thể thắt cổ?”

“……”’

“Tớ hỏi qua anh ấy.” Uyển Tình nói.

Thiên Tuyết nhún vai. Chỉ là cô không được cửa hiệu cắt tóc bình thường, sợ cô cắt tóc thành xấu. Gọi điện hỏi qua thư ký của Mục Thiên Dương một chút, thư ký cung cấp địa chỉ cửa hàng cắt tóc nổi tiếng ở thành phố C, hai người lên xe tắc xi đi.

Đến nơi, người ta không quan tâm hai cô. Hai người thấy người ngồi phía trước nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ, nhận ra là một minh tinh rất nổi hiên nay, lại nhìn sang bên trái, không phải ngôi sao, phỏng chừng là người có tiếng trong thành.

Hai người rất bất đắc dĩ, Thiên Tuyết đành phải gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.

Mục Thiên Dương vừa nghe xong lời của cô, nhịn không được mắng: “Không phải em muốn làm người bình thường sao? Chạy tới đó làm gì?”

“Vậy để cho Uyển Tình cắt tóc xấu cũng tốt lắm!”

“…….Chờ!”

Hai người tiếp tục ngồi xuống chờ, nhân viên đi tới, khách khí hỏi: “Hai vị tiểu thư, các người đi nhầm địa phương? Nơi này không phải quán cà phê.”

“Mấy người đó không phải đang uống cà phê sao?” Thiên Tuyết dùng cằm chỉ vào chiếc bàn ở phía trước.

Uyển tình vội vàng nói: “Chúng tôi làm tóc.”

Nhân viên nhìn quần áo của các cô, ngượng ngùng nói: “Giả ở nơi này của chúng tôi rất cao….Chờ tôi lấy bảng giá cho các vị.” Nói xong liền bước đi.

Thiên Tuyết muốn đập bàn. Uyển tình vôi vàng ngăn cô lại: “Người ta cũng không có ác ý. Chỉ là sợ chúng ta không đủ tiền, không phải cười nhạo chúng ta.”

Bảng giá được lấy đến, Thiên Tuyết lật xem một chút, chỉ vào Uyển Tình nói: “Thiết kế cho cô ấy một kiểu tóc! Không thể không đàng hoàng, không thể xấu! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui