Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

“Không đúng không đúng!” Thiên Tuyết vội vàng nói, “Đó là mình dùng thủ pháp tu từ, anh ấy có việc!”

Uyển Tình thở dài, vỗ vỗ đầu cô: “Ngoan ngoãn, cố gắng mới không hối hận.”

Thiên Tuyết gật đầu, thầm chấp nhận.

Cơm nước xong quay về phòng ngủ. Phòng đối diện với phòng của các cô cũng
là bạn học cùng khối, bên kia đang chơi cờ năm quân, hai người cũng đi
qua gia nhập cuộc chiến. Có người nói tối hôm qua có một phòng ngủ của
nam sinh đánh nhau, nguyên nhân cụ thể, tình huống cụ thể không rõ, dù
sao cũng là đánh nhau, hơn nữa tiếng động rất lớn, đừng nói là một tầng
lầu kia, mấy tầng xung quanh đều nghe thấy, hai tòa nhà gần đó cũng nghe được một ít âm thanh.

“Có phải bài bạc hay không?” Thiên Tuyết nói tới chữ đánh cược, nhìn bàn cờ, nhướng mày, “Xong rồi, mình sẽ thua!”

“Hình như là cãi nhau chuyện tình cảm.”

“Oa! Chuyện tình cảm? Chậc chậc chậc, không có nghe nói trước, thật sự là
rất tiếc nuối!” Thiên Tuyết bóp cổ tay, tối hôm qua cô không nên đi ra
ngoài!

“A? Thiên Tuyết, hình như đó là tầng lầu của bạn trai cậu!”

Thiên Tuyết sửng sốt, mạnh ngẩng đầu: “Không thể nào? Tầng mấy?”

“Không rõ lắm!”

“Các cậu quan hệ tốt với nam sinh, gọi điện hỏi một chút.”

“Cậu lo lắng cho bạn trai?” Mọi người cười, “Yên tâm đi, bạn trai cậu ngoan như vậy!”

Thiên Tuyết cau mày: “Ngoan cái gì mà ngoan, mau hỏi giúp mình một chút, dùng điện thoại của mình mà gọi!” Miễn lãng phí tiền điện thoại của các cậu.

Vừa gọi điện qua hỏi, liền biết là tầng 6, trùng hợp là tầng lầu của Lý Kỳ Lâm.

Thiên Tuyết bất an, gọi điện thoại cho Lý Kỳ Lâm: “Nghe nói ở chỗ của anh tối hôm qua đánh nhau, anh không có việc gì chứ?”

Trầm mặc thật lâu, nói: “Đã tới bệnh viện kiểm tra.”

“A?” Thiên Tuyết kích động một cái, lật đổ bàn cờ, quân cờ rơi lung tung xuống đất, có mấy quân cờ bắn vào người bên cạnh.

Một nữ sinh bưu hãn hét lớn một tiếng: “MN! Mục Thiên Tuyết!”

Phòng ngủ bên kia rung động, nghĩ rằng nữ sinh tiếng hoa không phải đều rất dịu dàng sao?

“Anh ấy có ở phòng ngủ không? Tôi đến đó nhìn một cái!” Thiên Tuyết được trả lời thuyết phục, mặc kệ người khác khiển trách cô như thế nào, đứng dậy bước đi.

Mọi người ngồi sổm xuống mặt đất nhặt quân cờ, nói giỡn:
“Ngã chết cậu! Có bạn trai cả người liền kiêu ngạo, nói lật bàn liền lật bàn.”

“Cậu ấy căn bản nói cũng chưa xong đã đi?”

“Bàn này làm sao?” Thiên Tuyết phản bác.

Uyển Tình vẫy vẫy tay: “Nhanh đi nhìn bạn trai của cậu đi, đừng giẫm lên, ngã đó, té cũng không phải là đùa.”

“Uyển Tình, cũng là người yêu tớ!” Thiên Tuyết ôm lấy cô, hôn nên đỉnh đầu cô một cái.

“Cậu đã có Lý Kỳ Lâm, không cần lôi kéo Uyển Tình thành bách hợp!” Mọi người đuổi cô đi, Liễu Y Y gọi tới chơi cờ. Liễu Y Y im lặng, nhặt quận cờ
xong, mọi người quyết định không bao giờ tìm cô chơi cờ nữa!

Thiên Tuyết đến phòng ngủ của nam sinh, Lý Kỳ Lâm nằm trên võng, mặt mũi bần dập, nhưng không có miệng vết thương rõ ràng.

Bạn học Lưu chứng kiến toàn bộ sự việc vừa thấy cô, do dự một chút, đi phòng bên cạnh ngủ.

Thiên Tuyết không biết là bản thân có sai, nếu cô có sai, anh càng sai. Hoài
nghi cô là có ý gì? Nhưng cô cũng không có náo loạn với anh, bởi vì đúng là có một bộ phận nữ sinh ở đại học bị bao dưỡng, mà cô xác thực đã làm cho người ta hiểu nhầm. Hơn nữa anh cũng chưa nói gì, cô càng không thể náo loạn. Nhưng muốn cô xin lỗi liền miễn, cho tới bây giờ cô chưa từng nói xin lỗi qua bất kỳ ai, cho dù trong lòng thật sự có lỗi, nhưng
ngoài miệng lại không nói lên lời! Hơn nữa cô cũng muốn thử, nếu anh lại hoài nghi cô thì coi như xong rồi!

Thiên Tuyết cắn cắn môi, chưa nói chuyện khác, hỏi: “Anh có đau không?”

Lý Kỳ Lâm nhìn cô một lát, nói: “Đau.”

“Vậy vì sao anh còn đánh nhau?”

Lý Kỳ Lâm sửng sốt một lát, ôm lấy hông của cô, âm thanh ủy khuất: “Bọn họ nói lung tung về em.”

“Ai dám nói lung tung em?” Thiên Tuyết hung ác hỏi. So với anh, cô giống như một nữ vương.

“Không có việc gì.” Lý kỳ Lâm buông cô ra, cầm lấy tay cô không nỡ buông ra.

“Vậy về sau anh không cần như vậy, tránh làm cho người ta lo lắng.” Thiên
Tuyết dựa vào anh, tay nghịch tóc của anh. A, cư nhiên không có gầu, xem ra rất thích sạch sẽ. Nếu sạch sẽ, vậy xoa xoa vài cái……

Hai
người dựa vào rất gần, Lỳ Kỳ Lâm ôm cô đặt lên đùi. Thiên Tuyết cứng
người lại, dựa vào, không quen! Lần đầu tiên ngồi trên đùi đàn ông…….

Lý Kỳ Lâm cũng có chút không quen, lần đầu tiên ôm nữ sinh như vậy……..Vì
thế, hai người ngồi cứng ngắc, nói lung tung một hồi. Thật ra Lý Kỳ Lâm
muốn hỏi tối hôm qua cô đi đâu, nhưng lại không dám hỏi. Anh cảm thấy
hẳn là cô không có vấn đề gì, nếu có vấn đề, hỏi chuyện càng thêm thương cảm.

Đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa, hai người nhìn về phía cửa, chậm chạp vài giây mới kịp phản ứng, có người quay lại!

Thiên Tuyết vội nhảy lên, thiếu chút nữa té ngã. Lý Kỳ Lâm vội vàng đỡ cô, là Thất Trường trở về. Thất Trường thấy sắc mặt hai người bọn họ phiếm
hồng, lặng đi một chút hỏi: “Tiếp tục, hai người tiếp tục…..” Sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Thiên Tuyết không nói gì, đẩy Lý Kỳ Lâm ra: “Mở cửa ra.”

Lý Kỳ Lâm thấy mặt cô đỏ như chảy máu, nhịn không được hôn một cái. Xoay
người mở cửa, Thất Trường cầm chìa khóa đứng ở hành lang, vẻ mặt nghi
hoặc suy nghĩ.

Lý Kỳ Lâm hỏi: “Thất Trường, cậu không sao chứ?”

Thất Trường vỗ đầu: “Chủ nhiệm lớp tìm! Chuyện tối ngày hôm qua!”

Thiên Tuyết vội hỏi: “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Lý Kỳ Lâm an ủi cô.

“Có thể ghi tội hay không?”

“Yên tâm, chỉ là giáo dục tư tưởng.” Chỉ là chủ nhiệm lớp bọn họ giáo dục tư tưởng rất thống khổ.

Thiên Tuyết đi xuống lầu với anh, phòng ngủ bên cạnh có người đi ra, mọi
người thấy vẻ mặt của cô đều rất phấn khích. Thiên Tuyết liếc mắt nhìn
bọn họ một cái, nhìn ánh mắt của bọn họ nhịn không được nhíu mày.

Mọi người thấy cô và Lý Kỳ Lâm nắm tay, có chút không vui. Các người càng
ngày càng ân ái, chúng ta lại bị đánh……..Nếu bọn họ tốt, mọi người đứng
trước chủ nhiệm lớp sẽ không có nói nguyên nhân thật dẫn đến đánh nhau,
chỉ nói qua loa, lúc đó chủ nhiệm lớp cũng bất lực.

Thiên Tuyết cho rằng, cô và Lý Kỳ Lâm giải trừ nguy cơ. Nhưng chỉ qua ba ngày, vấn đề càng nghiêm trọng.

Lý Kỳ Lâm giống như sắc lang, động tác đối với cô càng ngày càng quá đáng. Tuy nói rằng hai người yêu nhau có cử chỉ thân mật chỉ là bình thường,
nhưng anh cũng không tránh khỏi quá mức! Bọn họ quen nhau còn chưa tới
một tháng đúng không? Anh kéo cô tới bên trong rừng cây mãnh liệt là
loại nào?

Chỉ là hôi lưỡi thôi!Cô cũng cảm thấy đáng ghét, một
chút cũng không có tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết viết! Rất muốn
kháng nghị, nhựng lại sợ tổn thương anh, cô nhịn!

Thời tiết tháng tư, đã muốn ăn mặc rất mỏng, thích chưng diện trước tiên phải tiến vào
mùa hè. Thiên Tuyết cũng mặc ít, nửa người trên mặc T-shirt rồi mặc thêm áo khoác mỏng, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần bò. Lý Kỳ Lâm ôm ôm, hôn hôn, tay sờ vào bên trong quần áo của cô, rất thuận tiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui