Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Uyển Tình không nghĩ tới hắn thốt ra hai chữ kia, mặt đỏ lên, khó xử nhìn
hắn: "Mỗi ngày tôi ra ngoài, sẽ có người thấy! Nếu bọn họ nhắc tới trước mặt mẹ tôi làm sao bây giờ?"

"Cho nên anh tới nơi này tìm em."
Mục Thiên Dương cúi đầu hôn cô, Uyển Tình dùng sức giãy dụa cũng không
kết quả, ngược lại còn khiến cho hắn phát hỏa, nghiêng người đè lên
người cô, bàn tay to vén làn váy của cô lên.

"Anh làm gì?!" Uyển Tình kêu to, "Buông! Hỗn đản! Cầm thú! A ——"

Mục Thiên Dương kéo quần lót của cô, cô sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ:
"Không cần...... Không cần...... Van cầu anh, đây là nhà của
tôi......"

Mục Thiên Dương không để ý cô, một bàn tay áp chế cô, một bàn tay cởi bỏ dây lưng của mình. Mắt thấy hắn thả cự vật ra,
cô gần như hỏng mất: "Thiên Dương...... Không cần, van cầu anh......"

Mục Thiên Dương lãnh nghiêm mặt, không nói, tách chân của cô ra, một lần ưỡn vào.

"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, nằm ở trên sô pha khóc lớn.

Mục Thiên Dương bắt đầu luật động, thấy cô chỉ khóc, động tác trở nên điên
cuồng: "Có một chút phản ứng! Bằng không, anh làm cho tới khi mẹ em trở
về mới thôi!"

Uyển Tình hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn. Sợ hắn thực làm như vậy, cô vội vàng ôm lấy hắn. Thân thể hắn đổ mồ hôi,
làm ướt áo sơmi. Cô ôm chặt hắn, mặt dán trong ngực hắn, nghe tiếng tim
đập hữu lực của hắn, không cho hắn thấy biểu tình của mình.

"Thiên Dương...... Ừm......"

"Bảo bối, kêu lớn tiếng hơn......"

Uyển Tình nuốt xuống nước mắt, nghe lời rên rỉ, kêu đến khi lửa tình trong hắn bùng nổ, làm cô bị đâm như muốn bay lên.

"Thiên Dương! Đủ rồi đủ rồi......" Uyển Tình chịu không nổi kêu to, "Mau dừng! Dừng...... A......"

Mục Thiên Dương chuyên nhất kịch liệt cắm vào, giật giật phóng thích mình, ngừng lại.

Uyển Tình run rẩy, mỗi một tấc da thịt đều run rẩy, giống cá mắc cạn ngồi phịch dưới thân hắn.

Mục Thiên Dương nghỉ ngơi một hồi, đau lòng hôn hôn cái trán cô, ngẩng đầu, thấy rèm cửa sổ chỉ kéo lên một nửa, nói: "Về sau kéo toàn bộ bức màn
lên."

Uyển Tình nhìn lại, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Mục Thiên Dương đè cô lại: "Không có việc gì, chúng ta vừa lúc bị chặn lại......" Nói xong ôm mông của cô, gắt gao ấn cô về phía mình.

"Đừng......"

"Ôm chặt anh, chân vòng qua thắt lưng của anh."

Uyển Tình khó hiểu nhìn hắn, hắn hôn cô một chút: "Nghe lời."

Cô nghe lời làm theo, hắn ôm đứng lên, chỗ kết hợp không có tách ra.

"Phòng tắm ở nơi nào?"

Uyển Tình chỉ phương hướng, hắn ôm cô bước qua, có một chút chất lỏng từ chỗ bắp đùi của hai người rơi xuống.

"A......" Uyển Tình nhịn không được rên rỉ, ôm chặt thân mình của hắn, sợ mình sẽ rơi xuống.

Đi vào phòng tắm, hắn đặt cô ở trên bồn rửa tay, sau đó cởi quần của mình, mới chậm rãi rời khỏi.

"Ừ......" Uyển Tình cắn răng, gắt gao níu lấy bả vai hắn.

Hắn nhìn cô nơi đó, yết hầu trượt lên xuống: "Ngoan, chúng ta tắm rửa......" Sau đó liền cởi quần áo của cô.

Hai người thân thể xích lỏa đứng dưới vòi hoa sen, hắn quỳ xuống đưa lưng cô về phía mình.

"Không cần......"

"Nghe lời, anh cho em ra, bằng không mang thai làm sao bây giờ?" Tuy rằng hôm trước gửi vi-ta-min qua bưu điện cho cô, nhưng không có nghĩa vẫn là
muốn cho cô thừa nhận khả năng thụ thai. Dù sao, cô còn nhỏ......

Nếu lần trước làm vậy mà cô đã hoài thai, liền...... Khi khác nói sau.

Ngón tay dò xét vào trong cơ thể cô, ôn nhu moi móc chơi đùa.

Uyển Tình hai tay chống lên tường, cắn răng run rẩy.

Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của cô, thân dưới dần dần khôi phục. Đợi mình
lấy chất lỏng ở trong cơ thể cô sạch sẽ, ngón tay hắn cũng không có rời
khỏi.

"Đủ, đủ rồi đi......" Uyển Tình hỏi.

"Ừ." Mục Thiên Dương đáp nhẹ, "Cho nên, chúng ta tiếp tục làm lần khác."

Thân mình Uyển Tình cứng đờ, tiếp theo lại ở dưới tiến công của hắn mềm mại xuống.

"Nước nước, rất thích sao......" Mục Thiên Dương khàn khàn nói, làm cô có chút nghe không rõ.

"Thiên Dương......" Uyển Tình phát hiện hắn muốn đi vào, kêu lên, "Không cần...... Đau...... Đầu gối đau quá."

Mục Thiên Dương lúc này mới nhớ tới sàn nhà phòng tắm lạnh như băng lại
cứng ngắc, lui từng bước, kéo cô lên, lật người cô lại chống ở trên
tường.

" Không cần có được hay không?"

"Nó cứng ngắc, dù sao cũng phải làm cho nó ra. Bằng không, em có biện pháp khác."

Uyển Tình ngậm miệng, vội vàng lắc đầu. Cô cũng không thể dùng tay hoặc là địa phương khác giúp hắn chuẩn bị!

Mục Thiên Dương cũng đau lòng cô, tự nhiên sẽ không bức cô như vậy. Hơn
nữa, hắn muốn cho cô yêu mình, cũng không thể lưu lại cho cô ấn tượng
nào đó chán ghét.

Nâng chân của cô lên, hắn chậm rãi tiến vào.
Nước ấm ào ào vẩy lên người, hơn nữa tự bản thân bùng nổ, làm cho toàn
thân hai người đầy mồ hôi. Có lẽ là bởi vì ở nhà cô, càng làm cho hắn
kích động, không đợi cô thở gấp xong, hắn liền đứng lên mãnh liệt va
chạm.

Sau khi chấm dứt, hắn còn luyến tiếc buông cô ra, thật muốn lại đến lần thứ ba. Nhưng xem bộ dáng của cô, đã mệt muốn chết,
liền ngừng tâm tư. Tắm rửa thân thể, mặc quần áo ẩm ướt ra ngoài, nước
trên tóc không ngừng nhỏ xuống.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi: "Có máy sấy không?"

"Anh chờ một chút." Âm thanh Uyển Tình có chút khàn khàn, chân cũng phát run, đi đường đều gian nan.

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, đến sô pha ngồi, trên mặt còn đỏ ửng sót lại.

Uyển Tình kéo kín rèm cửa sổ, tìm ra máy sấy đưa cho hắn. Hắn liếc nhìn cô
một cái, không nhúc nhích. Cô đành phải cắm điện, tự mình sấy cho hắn.

Sấy xong rồi, Mục Thiên Dương giữ chặt cô: "Ngồi xuống."

Cô khó hiểu ngồi xuống, hắn lấy máy sấy qua, lại sấy cho cô.

Cô ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại làm như vậy.

Cầm tóc của cô sấy khô một nửa, hắn vỗ vỗ mặt của cô, đi vào phòng tắm, một lát sau truyền đến âm thanh: "Cây lược nào là của em?"

"A?" Uyển Tình sửng sốt một chút, nói, "Cái ngắn ấy."

Nói xong, cô đứng dậy cất tốt máy sấy, sửa sang sô pha lại tốt, thấy ở trên có chút dấu, trên mặt nóng lên, lập tức đi phòng tắm lấy đồ lau.

Mục Thiên Dương đã chải đầu cùng lúc trước không sai biệt lắm, thấy cô tiến vào, ánh mắt ôn nhu: "Lại đây."

"Để làm chi?" Uyển Tình nơm nớp lo sợ bước qua, sợ hắn lại làm cái gì.

Hắn đặt cô tại trước người, cầm lấy lược chải đầu cho cô, chải đầu xong, cắn cắn cái lổ tai cô: "Anh đi rồi."

"Ừ."

Hắn để lược xuống, lôi kéo cô đi trở về phòng khách, lấy hai hộp thuốc ra cho cô: "Uống đúng liều, anh ngày mai lại đến."

Tay Uyển Tình co rụt lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn hôn cô một chút: "Yên tâm, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ ở đến trước khi mẹ em về nhà rời đi."

Uyển Tình lui từng bước, vắt chéo tay vắt chéo tay sau lưng: "Thuốc anh
không cần đặt ở nơi này! Bị mẹ tôi phát hiện làm sao bây giờ?"

Mục Thiên Dương suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hôm nay không có việc gì, đều rửa cho em, ngày mai chúng ta ăn lại làm."

"Anh đi mau!" Uyển Tình không muốn nghe loại lời nói này, kêu to đưa đẩy hắn ra bên ngoài.

Hắn sắc mặt trầm xuống, tối tăm nhìn cô.

Uyển Tình sợ tới mức nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Tôi...... Tôi là......"

"Quên đi." Mục Thiên Dương không so đo cùng cô, xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui