"Là...là do Lục Bạch Bạch"
Ông ta hốt hoảng nói.
Nghe xong câu nói của ông ta cô cũng không tỏ vẻ bất ngờ vì cô đã đoán trước được việc đó.
Cô nhìn sang Hàn Hạo Thiên.
"Thiên.! Để em xử lý ông ta.!" Cô nhẹ nhàng nói.
"Được.
Nghe em.!" Anh xoa đầu cô.
Mọi người xung quanh như được nhìn thấy một Hàn Hạo Thiên khác, còn Cẩn Phong, Tuyết Vân, Cao Thành và Ngô Tuyết thì đã quá quen với hình ảnh như vầy rồi.
4 người cùng ngồi ở bàn tiệc và nhâm nhi ly rượu vang.
"Lục Bạch Bạch rời khỏi đây, sau lúc nói chuyện với cô Lục và Hoắc tổng rồi.!" Một nhân viên bê khay rượu nói.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán
"Không lẽ cô ta ghen ăn tức ở với em gái mình vì em gái mình được làm Hàn thiếu phu nhân"
"Có khi là vậy đấy.!"
Không quan tâm đến sự bàn tán của mọi người, cô trực tiếp bước đến trước mặt Hoắc Thành Nam.
"Tôi không muốn mọi chuyện ở đây bị lộ ra bên ngoài dù chỉ một tí, nếu không đừng trách tôi.!" Cô dùng ánh mắt lạnh lùng mà mình vốn có và học được một ít từ Hàn Hạo Thiên nhìn mọi người.
Qua ánh mắt và khí chất của cô, họ lại nhìn ra một Hàn Hạo Thiên khác.
Một sự lạnh lùng, băng giá mà ít ai có được, lại xuất hiện trên một người con gái bình thường.!
Nghe cô nói xong thì hầu như mọi người đều đồng ý, chắc vì họ sợ cô và Hàn Hạo Thiên sẽ làm cho công ty của họ bốc hơi như những công ty đắc tội với Hàn Thị trước đây.
"Cô thì có quyền gì mà bắt chúng tôi không nói ra.
Chắc gì cô và Hàn tổng yêu nhau, có khi 2 người diễn kịch thì sao!" vừa đồng ý xong thì nghe thấy một giọng nói.
Mọi người dồn ánh mắt vào người đó.
Đó là một người đàn ông trung niên cao và ốm.
"Không có Hàn gia thì còn có Mộc gia, Nam gia, Cao gia, Ngô gia.
Bảo vệ cô ấy." Chưa đợi Lục Niệm Niệm và Hàn Hạo Thiên lên tiếng thì Mộc Tuyết Vân đã xen vô.
Dù Mộc gia, Nam gia,Cao gia và Ngô gia không lớn mạnh bằng Hàn gia nhưng nếu nói về thương trường thì cũng là những gia độc đứng đầu.
Nếu 4 gia tộc liên kết lại thì có khi đánh bại được cả các công ty lớn của nước ngoài đang hoạt động ở Việt Nam.
"Vậy...vậy..." Nghe xong câu nói của Mộc Tuyết Vân ông ta ấp úng.
Dù sao công ty của ông ta thì chỉ cần 1 trong 4 gia tộc đó ra tay thôi thì cũng có thể bốc hơi.
"Tôi chẳng rảnh đâu mà diễn kịch cho các người xem.!" Hàn Hạo Thiên lạnh lùng nói.
"Tôi...tôi...xin lỗi.!" Ông ta ấp úng, chắc có lẽ nhận ra mình đã nói sai.
"Không sao!"Lục Niệm Niệm nói với ông ta.
Nói rồi cô quay sang Hoắc Thành Nam
"Hoắc tổng, hủy hợp đồng với công ty ông thì chắc chắn phải làm.
Còn việc phá sản công ty ông hay không thì phải coi biểu hiện của ông.!" Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nói.
"Vâng.! Vâng.! Cảm ơn cô...!tôi...tôi cần phải làm gì.?" Ông ra tỏ ra yếu đuối hỏi cô.
"Việc đầu tiên là tôi muốn ông xin lỗi vợ con ông
Việc thứ 2 là xin lỗi những người từng bị ông chọc ghẹo.
Còn vài việc nữa, bao giờ cần tôi sẽ nói với ông.!" cô nhìn ông ta cưới khinh nói.
"Được...được...!" Ông ta vội nói.
________________
Mọi người tiếp tục bữa tiệc.
Đến khoảng 9 giờ Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm ra về trước bỏ 4 người bạn của mình lại.
Anh láy xe thẳng về nhà chính của Hàn gia.
"Con chào cha mẹ.!" Lục Niệm Niệm nhìn Hàn lão gia và Hàn phu nhân nói.
"Ba mẹ.!" Hàn Hạo Thiên nói.
"Tiểu Niệm.! ta nhớ con quá.!" Hàn phu nhân nhìn cô nói rồi chạy đến ôm cô.
"Sau lại về giờ này.?" Hàn lão gia nhìn 2 người hỏi.
"Tụi con dự tiệc, sẵn ghé về đây luôn.!" Hàn Hạo Thiên nhìn cha mình, nói.
"Vào đây ngồi xuống nói cho ta nghe chuyện của các con.!" Hàn lão gia từ tốn nói.
"Đúng a! Vào đây ngồi.!" Hàn phu nhân nói rồi kéo Lục Niệm Niệm lại ghế ngồi.
Đi chưa được vài bước thì Lục Niệm Niệm bị Hàn Hạo Thiên kéo lại.
"Em lên phòng tắm rửa cho sạch sẽ đi.!"
"Vâng...!" Cô không hỏi lí do tại sao Hàn Hạo Thiên bảo mình đi tắm vì cô biết là hắn bị bệnh sạch sẽ mà lúc nảy Hoắc Thành Nam lại lôi lôi kéo kéo với cô.
Nói rồi cô đi thẳng lên phòng ngủ của Hàn Hạo Thiên ở nhà chính để tắm.
Căn phòng có màu chủ đạo là đen trắng.
Cô cũng thích màu đen với màu trắng nữa.
Ở dưới nhà Hàn Hạo Thiên lần lượt kể lại mọi chuyện cho cha mẹ mình nghe.
Từ chuyện làm sao 2 người nhận ra nhau rồi chuyện của Ngô Tuyết và Cao Thành rồi cả chuyện về gia đình của Lục Niệm Niệm.
Lục Niệm Niệm vừa tắm xong thì thay quần áo và đi thẳng xuống nhà.
Thấy cô Hàn phu nhân vừa với tay định kéo cô lại ngồi chung mình, nhưng vẫn chậm tay hơn thằng con trai, Hàn Hạo Thiên kéo Lục Niệm Niệm ngồi với mình.
Vừa ngồi xuống thì Hàn lão gia nói.
"Tiểu Niệm, con cần chúng ta giúp gì không.? nếu cần thì hãy nói, chúng ta sẽ giúp con.!"
"Dạ.? Giúp việc gì ạ.?" Cô tỏ vẻ khó hiểu nói.
"Thiên nó kể cho ta nghe chuyện của gia đình con rồi.!" Hàn lão gia điềm đạm nói.
"Dạ.! Con sắp xếp xong hết rồi, nếu có thể thì mong người nói với mẹ nấu cho con một bữa cơm thật ngon là được rồi ạ.!" Cô cười tươi nói.
"Được.! được ta sẽ nấu món con thích ăn.!" Hàn phu nhân nhanh chóng nói.
"Người còn nhớ con thích món gì hả.!"Cô tỏ vẻ bất ngờ hỏi.
"Đơn nhiên, con thích khổ qua dồn thịt, thịt heo kho tàu và cả lẫu thái chua cay.!" Hàn phu nhân nhìn cô nói.
"Còn một món nữa.!" Cô nhẹ nhàng nói.
"Món gì á.! Sao mẹ không nhớ nhở.!" Hàn phu nhân cau mày nói.
"Là chè khúc bạch mẹ làm á.!" Cô nhìn Hàn phu nhân rồi nói.
"Được a.! Ta sẽ nấu cho con.!"
"Tôi cũng muốn ăn bà nấu cho tôi với.!" Hàn lão gia nói.
"Con cũng muốn á.!" Hàn Hạo Thiên cũng hùa theo.
"A.
Phu nhân Nhi Nhi cũng muốn ăn á.!" Nhi Nhi lên tiếng nói.
(cô bé người làm trong nhà từng xuất hiện ở chap: Trà Xanh )
"Được rồi.! Được rồi đủ hết cho tất cả mọi người luôn mà.!" Hàn phu nhân cười tươi nói.
- Căn nhà rộng lớn, tĩnh lặng hôm nay lại tràng ngập tiếng cười hanh phúc, họ không phân biệt giai cắp, chủ hay người làm đều được tôn trọng như nhau.
Nếu cả xã hội đều như vậy, không phân biệt giai cắp thì tốt biết mấy...!