Ở nơi 5 người gặp nhau.
Hàn Hạo Thiên mồ hôi nhễ nhại, gương mặt hốt hoảng lạ thường.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nam Cẩn Phong nhìn thấy bạn mình lo lắng đến như vậy.
Dù trước đây lúc mới đảm nhiệm công ty thì có thời gian Hàn Thị bị rơi vào khủng hoảng nhưng Hàn Hạo Thiên vẫn bình tĩnh sử lí mọi chuyện.
Nhưng vây giờ lại thấy một Hàn Hạo Thiên lo lắng vì một cô gái.
*Đúng là tình yêu có thể làm thay đổi một con người mà* Nam Cẩn Phong cảm thán trong lòng.
"Gọi cho Phong Thần bảo cậu ta về ngay.!" Hàn Hạo Thiên trầm mặc nói.
"Tiểu Thần đi đâu mà phải gọi về.?" Mộc Tuyết Vân khó hiểu hỏi, trên mặt cô lúc này ướt đẫm nước mắt.
"Tôi cử Phong Thần đi giám sát một công ty đang xây dựng ở Tiền Giang.
Giờ này chắc vẫn chưa biết.
Gọi rồi bảo cậu ta bỏ hết công việc về đây.!" Hàn Hạo Thiên nhìn chăm chăm vào cái điện thoại đang phát đoạn live streams nói.
Không nói nhiều Nam Cẩn Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho Phong Thần.
"Phong Thần cậu về đây ngay, Hạo Thiên bảo cậu bỏ tất cả công việc rồi về ngay.!"
[Em đang làm việc.
Sao có thể về được, anh đừng dụ em.
Anh Hạo Thiên không để công em gián đoạn công việc đâu.!] Phong Thần điềm đạm nói
Nam Cẩn Phong không còn kiên nhẫn để bảo cậu ta về nữa mà Nam Cẩn Phong nói thẳng vào vấn đề luôn "Tiểu Niệm bị Lục Bạch Bạch và Tiêu Mặt Đằng bắt rồi.!"
[Em về ngay.!] nói rồi Phong Thần tắt điện thoại ngay mà không chờ Nam Cẩn Phong nói gì thêm.
"Thằng bé đang về.!" Nam Cẩn Phong nhìn Hàn Hạo Thiên nói.
Hàn Hạo Thiên chỉ im lặng nhìn vào màng hình điện thoại nhìn vào live streams của cô gái đang bị bắt cóc.
Nam Cẩn Phong đi đến vỗ vai bạn mình như an ủi Hàn Hạo Thiên đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mộc Tuyết Vân thì ngồi khóc thút thít.
Cô được Ngô Tuyết ngồ bên cạnh vỗ về.
Cao Thành thì ngồi im lặng trầm ngâm nhìn vào một khoảng không nào đó.
***********
Bên phía Lục Niệm Niệm.
Sau khi cô được đưa lên xe khoảng hơn 30 phút thì cũng tới địa điểm cần tới.
Vì cô nhắm mắt với do Tiêu Mặt Đằng cõng cô nên cái camera của gim cài áo bị che lại khiến cho địa chỉ của nơi cô đến nó không được tìm thấy.
Tiêu Mặt Đằng cõng cô vào trong một cái xưởng bỏ hoang, cô cũng không biết đây là xưởng gì.
Cô nghe nói đây là xưởng bỏ hoang từ miệng của Lục Bạch Bạch.
Đến nơi cần đến Tiêu Mặt Đằng nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Xem như hắn cũng còn lương tâm nên không ném cô xuống đất như ném bao cát đấy.
"Lấy nước tạt vào cô ta cho cô ta tỉnh lại.!" Âm thanh của Lục Bạch Bạch vang lên
"Không đủ nước để tạt.!" Tiêu Mặt Đằng điềm đạm trả lời.
"Tìm cách nào đó để cô ta tỉnh lại đi.!" Lục Bạch Bạch lại nói.
"Không cần, số thuốc của các người chả làm gì được tôi đâu.!" Lục Niệm Niệm từ từ mở mắt ra, cô nhẹ nheo mắt để mắt làm quen với ánh sáng rồi dùng ngữ khí lạnh lùng nói với Lục Bạch Bạch.
Thật sự là do lũ đó cô nín thở và giả ngất nên không bị dính thuốc.
"Ồ, vậy à.?" Lục Bạch Bạch nhìn cô nói.
Lục Niệm Niệm đảo mắt nhìn xung quanh.
Dù đây là nhà máy bỏ hoang nhưng có một khoảng cũng sạch sẽ, sát bên tường có thêm một ít thức ăn và vài chay nước lọc đã cạn.
Phía trên có một cái kệ có 2 chay nước lọc còn nguyên tem, một cái li nhựa.
Biết chắc đây là nơi Lục Bạch Bạch và Tiêu Mặt Đằng trốn bao lâu nay.
"Ồ anh, chị tôi khốn đốn đến mức như vầy à.!?" Lục Niệm Niệm nhếch mép nói.
"Tao trốn ở đây chỉ chờ để bắt mày thôi đấy.!" Tiêu Mặt Đằng lớn tiếng nói.
"Sao lại bắt tôi, tôi có làm gì đâu.!?" Cô cố ý tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Bọn tao khốn đốn như này, thì làm sao để mày hạnh phúc được.!" Lục Bạch Bạch quát lên
"Oh.!" Lục Niệm Niệm tỏ vẻ bất ngờ
"Đáng lẽ cái chức Hàn thiếu phu nhân phải là của tao, nhưng mày lại may mắn có được nó thì làm sao tao phục.!" Lục Bạch Bạch nói
"Do cô không biết trân trọng thì trách ai.
Nhưng cũng cảm ơn cô vì đã cho tôi một người chồng vừa đẹp trai vừa quyền lực.! Chị thật sự ngu ngốc đấy Tiêu thiếu phu nhân " Lục Niệm Niệm cảm thán nói.
"Mày...!" Lục Bạch Bạch tức giận
"Thôi, cho cô ta uống cái này đi.!" Nói rồi Tiêu Mặt Đằng đi đến nơi có 2 chạy nước lọc và một cái li, hắn mở chạy nước lọc rót vào cái li rồi đổ vào đó mấy hạt gì như hạt chia nhưng nó không nở ra như hạt chia
"Nước gì vậy.!" Lục Bạch Bạch ngờ ngạc hỏi Tiêu Mặt Đằng.
"Nước mè.!" Tiêu Mặt Đằng cười gian tà đáp
"Ồ đúng ha, em gái đây bị dị ứng với mè.!"
Cô không nghĩ đến việc họ sẽ cho cô uống cái nước này.
Nên trước khi uống cái nước đáng sợ đó cô phải biết ở đây là nơi nào trước đã.!
Tiêu Mặt Đằng cầm li nước đi đến chỗ cô nhưng bị Lục Bạch Bạch ngăn lại cô ta lấy ly nước từ tay Tiêu Mặt Đằng rồi đi đến chỗ cô đang bị trối.
"Uống nước đi em gái.!" Cô ta nhìn cô cười giả tạo nói.
"Trước khi tôi uống, cô cho tôi biết tôi đang ở đâu đi.!" Lục Niệm Niệm lạnh lùng nhìn Lục Bạch Bạch rồi nói.
"Được, dù sao cô cũng bỏ mạng ở đây, vậy tôi sẽ nói cho cô biết.!" Lục Bạch Bạch mỉm cười
"Nói đi chứ.!" Lục Niệm Niệm nói.
"Ở đây là lò sản xuất bánh tráng bị bỏ hoang từ những năm 90, nó nằm ở tận vùng ngoại ô như này thì ít ai mà biết đến lắm.
Nệ có khi cô chết chỉ còn bộ xương cũng chả ai phát hiện đâu.!"