“Ta không điếc.” Cô bé ngẩng đầu lên, lườm Mặc Tử Huyền một cái.
Sau đó cất điện thoại đi, di chuyển cơ thể một chút, rồi nhìn thẳng vào ba người Mặc Hàn Ngự.
“Bố à, chào bố.
Lần đầu gặp mặt, con xin tự giới thiệu, con tên là Mặc Vũ Du, năm nay năm tuổi, là con gái lớn của bố.
Từ nay về sau xin bố hãy chỉ dạy thêm.” Mặc Vũ Du cười tươi, vui vẻ nói.
Nghe Mặc Vũ Du nói, Mặc Hàn Ngự có chút bàng hoàng.
Bản thân anh xưa nay không gần gũi phụ nữ, làm sao lại có con được.
Anh giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trước mặt.
Mặc Vũ Du và Mặc Tử Huyền cũng nhìn lại Mặc Hàn Ngự.
Thấy biểu cảm của anh, bọn trẻ biết rằng bố của chúng đang nghi ngờ về thân phận của mình.
Nhưng cả hai không giải thích ngay, mà đợi anh bình tĩnh lại.
Thượng Quan Trạch và Nam Cung Triệt thấy sắc mặt của Mặc Hàn Ngự không tốt, dù rất tò mò nhưng họ cũng không dám lên tiếng.
Cả hai bên chỉ nhìn nhau trân trối, không ai nói gì.
Không lâu sau, bốn ly trà sữa và bánh ngọt được mang ra.
Mặc Tử Huyền chuyển sự chú ý sang việc ăn uống, cậu hút một ngụm trà sữa rồi bắt đầu ăn bánh.
Mặc Vũ Du là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, “Bố à, con biết bố rất thắc mắc, vậy bố có câu hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Mặc Hàn Ngự nhìn Mặc Vũ Du với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi: “Mẹ của con là ai?”
Thượng Quan Trạch và Nam Cung Triệt không kìm được sự tò mò, cả hai đồng loạt dán mắt vào Mặc Vũ Du, họ thực sự muốn biết người phụ nữ nào đã có thể lọt vào mắt Mặc Hàn Ngự.
“Mẹ con á? Mẹ con chính là người có tên trên giấy kết hôn của bố đó.” Mặc Vũ Du nhìn Mặc Hàn Ngự bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Cái gì!?”
“Cái gì!?”
Thượng Quan Trạch và Nam Cung Triệt nghe vậy, kinh ngạc nhìn nhau rồi đồng thanh thốt lên.
Mặc Hàn Ngự tuy không nói thành lời, nhưng anh cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Mặc Vũ Du.
“Sao lại ngạc nhiên đến vậy, đúng là không biết giữ bình tĩnh mà.” Mặc Tử Huyền sau khi giải quyết xong phần bánh ngọt, hút một ngụm trà sữa rồi giễu cợt khi thấy biểu cảm kinh ngạc của họ.
“Mẹ của hai đứa thật sự là Bạch Nguyệt Khê sao?” Thượng Quan Trạch kinh ngạc hỏi.
Không phải anh ngạc nhiên vô cớ, mà điều này thực sự khó tin.
Phải biết rằng, người phụ nữ đó...
“Đúng vậy.” Mặc Tử Huyền bình thản gật đầu.
“Vậy mẹ của hai đứa bây giờ đang ở đâu?” Thượng Quan Trạch tiếp tục hỏi.
“Ờ, thật ra tối nay bọn con lén trốn ra ngoài, chủ yếu là để gặp bố một lần cho biết.” Mặc Tử Huyền dừng lại một chút, rồi nói tiếp.
“Tiểu Huyền, mẹ đã biết chúng ta trốn ra ngoài gặp bố rồi.” Mặc Vũ Du đột nhiên nói nhỏ.
“Cái gì?! Vậy...!mẹ nói gì?” Mặc Tử Huyền nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, nuốt khan rồi cẩn thận hỏi lại Mặc Vũ Du.
“Mẹ nói bên chỗ anh cả có chút vấn đề, mẹ phải đến đó giúp.
Vì chúng ta đã đến tìm bố rồi, nên mẹ bảo chúng ta ở với bố một thời gian, khi nào mẹ giải quyết xong bên kia, mẹ sẽ dẫn anh cả về.” Mặc Vũ Du vừa nói vừa liếc nhìn Mặc Hàn Ngự.
“Anh? Các con còn có anh sao?” Thượng Quan Trạch nghe thấy từ “anh cả” thì lập tức chú ý.
“Đúng vậy, chúng con là ba anh em sinh ba.
Con là nhỏ nhất, chị hai ở giữa, còn anh cả là lớn nhất.” Mặc Tử Huyền chớp mắt nói.
“Bố à, bố sẽ nhận nuôi chúng con đúng không?” Mặc Vũ Du làm vẻ dễ thương nhìn Mặc Hàn Ngự.
Mặc Tử Huyền cũng nhìn theo ánh mắt của chị mình.
Nhìn hai đứa trẻ đáng yêu đang làm nũng, một đứa có gương mặt giống hệt mình, còn đứa kia đôi mắt cũng rất giống anh, Mặc Hàn Ngự cảm thấy như có điều gì đó mềm mại đang dần làm tan chảy trái tim mình.