Buổi sáng tại nhà họ Mặc
Từ khi có trí nhớ, Mặc Hàn Ngự chưa bao giờ có một giấc ngủ nào khó khăn như đêm qua.
Nửa đêm, anh cảm thấy như sắp bị nghẹt thở, tỉnh dậy thì thấy con gái Mặc Vũ Du đang nằm đè lên ngực mình, còn con trai thì đang siết chặt cổ anh, một chân lại gác lên bụng anh.
Mặc Hàn Ngự kéo hai đứa trẻ ra, nhưng chỉ một lát sau chúng lại quấn lấy anh.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, anh đành để mặc chúng.
Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã yên ổn, nhưng không ngờ Mặc Tử Huyền còn đạp chân như đang chạy, trong khi Mặc Vũ Du thì như đang đấm, tay không ngừng vung vẩy.
Mặc Hàn Ngự cảm thấy mệt hơn cả khi làm việc đến khuya.
Mãi đến gần sáng, Mặc Hàn Ngự mới chợp mắt được một chút.
Nhưng rồi chiếc đồng hồ sinh học mạnh mẽ của anh lại khiến anh tỉnh dậy vào lúc 6 giờ sáng như mọi ngày.
Đúng 6 giờ, Mặc Hàn Ngự mở mắt, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận lấy bộ đồ thể thao và vào phòng tắm thay đồ, tránh làm hai đứa trẻ đang ngủ say thức giấc.
Khi Mặc Hàn Ngự thay đồ xong và bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du đang tìm kiếm thứ gì đó trong vali.
“Các con đang làm gì đấy? Sao dậy sớm thế, vẫn còn sớm mà.” Mặc Hàn Ngự thắc mắc hỏi khi thấy hai đứa trẻ đang lục lọi vali.
Nghe thấy tiếng bố, cả hai quay lại, Mặc Tử Huyền nói: “Bố ơi, chào buổi sáng! Chúng con đang tìm đồ thể thao để đi tập thể dục.”
“Bố ơi, chào buổi sáng!” Mặc Vũ Du cũng chào bố.
“Ồ, có cần bố giúp không?”
“Không cần đâu, chúng con tự tìm được rồi.
À, tìm thấy rồi! Bố cũng định tập thể dục à? Đi cùng luôn nhé.” Mặc Vũ Du vừa tìm vừa mỉm cười hỏi, rồi còn mời bố tham gia.
“Ừ, bố sẽ đợi các con.” Mặc Hàn Ngự đứng cạnh, với đôi chân thon dài và thân hình hoàn hảo, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn hai đứa trẻ.
Sau khi tìm được đồ thể thao, Mặc Vũ Du vào phòng tắm thay đồ.
Rất nhanh, Mặc Tử Huyền cũng tìm được đồ của mình, và vào phòng tắm thay ngay sau khi chị ra.
Chẳng mấy chốc, cả hai đứa trẻ đã thay xong quần áo.
Mặc Hàn Ngự dẫn hai con xuống lầu, tại phòng khách, họ gặp Lâm quản gia, ông cúi chào từng người.
Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du cũng lễ phép chào lại.
Sau đó, Mặc Hàn Ngự dẫn Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du ra ngoài biệt thự để chạy bộ buổi sáng.
Ban đầu, Mặc Hàn Ngự nghĩ rằng hai đứa trẻ sẽ không thể chạy hết một vòng quanh biệt thự, nên anh cố ý chạy chậm lại.
Thế nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên là sau vài vòng, hai đứa trẻ không những chạy hết mà còn không có dấu hiệu mệt mỏi.
Sau khi chạy xong, Mặc Tử Huyền và Mặc Vũ Du đối mặt nhau trong sân trước biệt thự.
Mặc Hàn Ngự cảm thấy tò mò nên không vội đi tắm rửa mà đứng quan sát.
“Chị, nào, bắt đầu thôi.” Mặc Tử Huyền vào tư thế tấn công, gọi Mặc Vũ Du.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Mặc Vũ Du vào tư thế phòng thủ.
Mặc Tử Huyền vung nắm đấm về phía đầu của Mặc Vũ Du, cô bé nhanh chóng nghiêng đầu né tránh và dùng tay chặn lại.
Mặc Tử Huyền ngay lập tức xoay người đá vào chân cô, nhưng Mặc Vũ Du kịp thời dùng chân đỡ.
Cả hai cứ thế giao đấu qua lại.
Mặc Hàn Ngự ban đầu chỉ đứng xem một cách thờ ơ, nhưng dần dần anh chú ý nhiều hơn vào cuộc đối chiến của hai đứa trẻ.
Càng xem, anh càng kinh ngạc.
Những đòn đánh của hai đứa đều rất gọn gàng, vừa ra tay đã là những chiêu chí mạng, không hề khoan nhượng.
Trong đầu Mặc Hàn Ngự thoáng hiện lên nhiều suy nghĩ và giả thuyết.
Sau nửa tiếng đấu tay đôi, Mặc Vũ Du giành chiến thắng với thế tấn công áp đảo Mặc Tử Huyền.
“Phù, lại là chị thắng.
Chị không thể để em thắng một lần được à?” Sau khi trận đấu kết thúc, Mặc Tử Huyền chu môi, ánh mắt đầy ấm ức nhìn Mặc Vũ Du, làm nũng.