Bảo Bối Đừng Hòng Trốn Thoát!


Lạc Vũ nghe câu nói đầy hốt hoảng kia của Tịch Vãn liền nhìn cô kinh bỉ đáp.

" Tôi không phải người như em nếu như muốn đối phó cũng phải đường đường chính chính chứ chẳng cần lén lút như thế ?"
" Khụ! khụ! "
Tịch Vãn đang rất hoảng sợ nhưng nghe câu nói không muốn mặt này của Lạc Vũ thì không kiềm được mà ho khan lấy một tiếng một mặt bất khả tư nghị.

Tịch Vãn có chút khó hiểu hỏi.

" Anh từ lúc nào lại tốt như thế tôi thật sự rất lo sợ.

Nếu như anh có lòng tốt như thế thì mai có thể đưa tôi đi cùng.

"
Thấy Tịch Vãn đồng ý yêu cầu của mình trong lòng Lạc Vũ vui đến nở hoa nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt đáp.

" Em chủ động hôn tôi một cái, tôi sẽ xem xét lại việc đưa và giúp đỡ ba em một chút.

"
Nghe câu nói đầy âm mưu và uy hiếp này Tịch Vãn thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn cái gì mà có lòng tốt chứ chỉ là âm mưu hết cả mà thôi.

Tuy rất tức giận nhưng Tịch Vãn cái đầu ủ rủ đáp.


" Vâng, như anh muốn là được.

"
Nói xong Tịch Vãn liền vươn bàn tay mềm mại ra vòng lấy chiếc cỗ của hắn bờ môi mềm mại hôn nhẹ lên chiếc miệng của hắn.

Sau khi hôn xong Tịch Vãn lại nhẹ nhàng buông ra nói.

" Như thế này anh thấy được hay không ? Nếu được rồi thì tôi đi tắm một chút.

"
" Reng.

.

reng! "
Nói xong Tịch Vãn liền khoác bộ đồ ngủ trên giường chậm rãi mà rời đi, những chỉ bước được một chút lại có âm thanh chuông điện thoại vang lên.

Tịch Vãn nhận biết được đây là chuông điện thoại của mình nên dự tính quay lại nghe máy, nhưng cái tên Lạc Vũ kia chẳng biết từ lúc nào đã cầm điện thoại của cô nhấm núp nghe máy.

" Vãn Vãn à em bị làm sao thế ? Tại sao đã hơn một tháng rồi anh gọi em không được thế ? Có biết là anh lo lắng cho em lắm hay không ? Vãn Vãn hiện tại em đang ở đâu thế, có thể gặp anh một chút được không ?"

" Ong! ong.

.

"
Đầu óc Tịch Vãn như muốn nổ tung khi nghe thấy những lời hỏi thăm kia của Minh Triết bởi ở cái thời điểm này bản thân cô đang bị hắn cấm túc làm sao có thể đi được cơ chứ.

Mà dòng máu ghen tuông từ trong người Lạc Vũ như không kiềm chế được mà nổi điên lên vội quát lớn.

" Mẹ nó thằng khốn kiếp lại còn muốn ve vãn vợ ông đây à ? Đúng là đôi cẩu nam nữ này thật không biết xấu hổ, Lạc Vũ tôi thể chắc chắn sẽ đối xử với Tịch Vãn thật tốt cậu đừng lo.

"
Nói xong Lạc Vũ liền tắt máy chẳng thèm quan tâm đến đầu trên bên kia Minh Triết chết hay sống nữa, ánh mắt Lạc Vũ sau khi tắt máy lại nhìn châm chú vào khuôn mặt xinh xắn của Tịch Vãn cũng không mở miệng thêm một câu nào cả.

Tịch Vãn thấy ánh mắt của Lạc Vũ chiếc cỗ nhỏ nhắn lại co rút lại một mặt sợ hãi, chiếc miệng nhỏ của cô mở ra nhìn hắn lẩm bẩm.

" Tôi đã xóa số Minh Triết rồi nhưng anh ấy lại dùng số khác gọi cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả.

"
Tịch Vãn thật sự rất sợ hãi với cái dáng vẽ điềm tỉnh này của Lạc Vũ, nên đành giải thích hết mọi vấn đề với Lạc Vũ chứ nếu không thì lần cô thảm rồi.

Lạc Vũ nhìn hình dáng sợ hãi không còn chút tính tình kia của Tịch Vãn cười nói.

" Tôi không trách em về chuyện đó, cho dù có trách thì thay đổi được tình cảm của em đối với tên đó hay sao chứ ?"
Nói xong câu này trên khóe môi Lạc Vũ bất giác nở một nụ cười khổ bất giác thở dài một hơi rồi chậm rãi rời đi chẳng biết nói làm sao cho Tịch Vãn đặt tình cảm lên người mình nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận