Nghe câu nói đầy dụ hoặc kia của Lạc Tu Minh đôi đồng tử của Hứa Di lóe sáng một tia kiên quyết, mặc dù cô có tình cảm khá tốt với Diễm An An nhưng cũng phải vì sự tự do của bản thân trước tiên.
Vậy nên Hứa Di kiên quyết đáp.
" Được, vậy chúng ta làm nhanh lên nhân lúc An An ra thì càng tốt nhất."
Lạc Tu Minh là một người quyết đoán và chẳng phải đây là lần hiếm hoi gì chạm vào phụ nữ khác, trước kia khi chưa gặp Diễm An An thì hắn đã cưỡi không biết bao nhiêu cô rồi còn ngại gì cơ chứ.
Nghĩ như thế Lạc Tu Minh liền đưa bàn tay to lớn của mình ra ôm chầm lấy thân thể Hứa Di đặt lên chiếc nềm mềm mại, bàn tay to lớn của nhanh chóng lột sạch đồ trên người Hứa Di trần như nhộng vậy.
Hứa Di sắc mặt có chút hoảng sợ lắp bắp nói nhỏ.
" Anh..anh..anh làm cái gì thế ? Chẳng phải nói chúng ta chỉ giả vờ thôi hay sao ?"
Lạc Tu Minh nhiếu đôi chân mày xem thường nói.
" Cô tưởng An An là người ngu hay sao ? Mọi thứ đều làm như thế chỉ là tôi không có nó vào trong cô mà thôi.
Lúc đó sẽ lấy chăn che đi nơi đó là được, mà khuôn mặt và biểu cảm của cô phải diễn cho giống đấy."
Hứa Di cắn răng đồng ý yếu cầu của hắn, Lạc Tu Minh nhanh chóng cởi hết đồ trên người ra trong phút chốc thì thân thể đã trần như nhộng rồi.
Hai người chẳng thèm che dậy gì mà để lộ thiên như thế như muốn người khác nhìn thấy vậy.
Lạc Tu Minh nhanh chóng cúi đầu xuống ngậm lấy chiếc cỗ thon dài của Hứa Di mà l.iếm l.áp , bàn tay to lớn kia lại như thói quen mà đưa xuống xoa bóp lấy cặp bồng đào căng tròn kia của Hứa Di.
Chẳng phải Lạc Tu Minh không nhịn nỗi mà thời khắc vừa nảy hắn đã thấy hình dáng nhỏ nhắn của Diễm An An đang khoác trên mình một bộ đồ ngủ màu đen mỏng manh bước ra.
Đương nhiên là khung cảnh này cũng đập vào đầu óc của Diễm An An rồi.
" Ong...Ong...Đùng..."
Đầu óc Diễm An An chấn động như muốn nổ tung ra từng mảnh vậy, cô không thể nào chấp nhận được hình ảnh trước mặt kia đó như là một đòn đánh mạnh vào tâm lý cô vậy.
Thì ra những hành đồng đầy ôn nhu và quan tâm đó hắn cũng làm với người khác , những lời mà Lạc Tu Minh từng nói có thật sự là thật lòng hay không.
Đôi đồng từ to tròn của Diễm An An nhìn châm chú vào tình động tác của hai người trên giường kia như muốn khắc sâu vào trong trí óc vậy, tuy phần nhạy cảm kia đã được chăn che mất nhưng nhìn biểu cảm hưởng thụ của hai người kia có điểm nào là giả cơ chứ.
Trên một Diễm An An nở một nụ cười lạnh nhạt đôi bàn tay siết chặt vào nhau thành nắm đấm như muốn rút hết cơn tức giận muốn giết người ngay lúc này vậy.
" Lách..Tách..."
Chẳng biết Diễm An An đã đứng nhìn vào lâu những ngón tay tinh xảo kèm theo móng dài ấy đã đâm vào lòng bàn tay khiến nó rỉ máu.
Âm thanh máu của mình rơi xuống nền nhà kèm theo mùi vị tanh quen thuộc đã làm cho Diễm An An tỉnh táo lại một chút.
Diễm An An nở một nụ cười thống khổ mà bi thương nhìn về hình dáng hai người kia, ông trời làm chứng giây phút này Diễm An An thật sự không trách Lạc Tu Mịn hay Hứa Di gì mà chỉ trách bản thân mình.
Tại sao cô biết hắn là người xấu xa mà còn đâm đầu vào cơ chứ ? Không phải Diễm An An bị mù chẳng nhìn thấy mà là cô thật sự thèm khát sự quan tâm và ôn nhu đó của Lạc Tu Minh.
Cái cảm giác quan tâm và lo lắng đó trước giờ ba mẹ cô và những người khác không cho được.