Sau khi xong việc Lạc Vũ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên chiếc nhẫn và bàn tay của Tịch Vãn ôn hòa nói.
" Sau này không được làm mất nữa đấy nhé.
"
" Thình!.
thịch! "
Trái tim nhỏ trong lòng ngực của Tịch Vãn nhảy loạn một cái chẳng phải cảm động gì mà là sợ hãi với thái độ điên cuồng này của hắn.
Trong lòng Tịch Vãn nào thấy cái nên này có lúc lại tốt và dịu dàng như thế chứ, đôi đồng tử Tịch Vãn bắt đầu duy chuyển rồi chợt hiểu ra nguyên nhân tay sao cái tên này lại tốt với mình như thế.
Nghĩ như thế Tịch Vãn liền nhếch mép cười nhạt hướng ánh mắt về phía Lạc Vũ nói.
" Anh không cần phải đối tốt với tôi như thế, dù như thế nào tôi cũng sinh đưa bé ra mà thôi không cần anh phải suy nghĩ nhiều.
"
Đương nhiên dạo gần đây Tịch Vãn thấy tâm tình của cái tên này chuyển biến tốt nên tưởng rằng hắn là vì đứa bé nên mới như thế.
Mà nghe thấy thanh âm này cả người Lạc Vũ chợt khự lại trong lòng hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Sở dĩ lúc trước hắn không đối tốt với cô là sợ Tịch Vãn ỷ vào tình cảm của mình mà chạy về ở bên Minh Triết, nhưng hiện tại có nói như thế nào hai người cũng đã có con rồi tâm tình sẽ thay đổi.
Nhưng không, tư bao lâu nay Lạc Vũ nhìn nhận việc này quá nhẹ nhàng rồi.
Lạc Vũ đưa bàn tay to lớn ra lại ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Tịch Vãn vào trong lòng mình bàn tay không ngừng vuốt ve, chiếc đầu hắn nhẹ nhàng cúi xuống gục đầu vào trong lòng của Tịch Vãn tham lam hít thấy mùi hương thơm quen thuộc mà cho hắn dễ chịu kia.
Tịch Vãn thấy hắn không mở miệng giải thích mà có động tác như thế liền thở phào một hơi nhẹ nhàng thuận tay tắt lấy chiếc bóng đèn.
Ánh đèn ngủ chiếu sáng yếu ớt làm bóng hình mở ảo kia của Tịch Vãn càng thêm cuốn hút trong mắt Lạc Vũ.
" Hít! hít! "
Lạc Vũ cố gắng hít sâu một hơi để chiềm vào trong giấc ngủ nhưng mà phía dưới thân cái vật đầy nam tính kia lại ngẩng cao đầu chạm vào vùng bụng của Tịch Vãn.
Tịch Vãn cảm nhận được cái vật ấm nóng đó chạm vào người làm cho lông tơ trên người cô dừng đứng cả lên.
Lạc Vũ hít sâu một hơi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mờ ảo kia của Tịch Vãn nói.
" Vãn Vãn, em dùng tay và miệng giúp tôi một chút được không ? Tôi thật sự chịu không nổi.
"
Tịch Vãn bàn tay siết chặt lấy góc áo của Lạc Vũ nhưng đang rất khó chịu vậy, nhưng một hồi lâu sau cô cũng thở dài đáp.
" Tôi sẽ giúp anh làm những việc như thế, nhưng sau này xin anh dừng xưng hô tôi như thế nữa.
"
" Bịch! "
Lạc Vũ nghe thế tâm tình liền có chút kích động đưa bàn tay ra ôm nhẹ thân thể của Tịch Vãn đè dưới người của mình, bàn tay hắn đưa ra không kiên nể gì mà xoa bóp lấy đôi gò bồng đào căng tròn kia của Tịch Vãn.
Chiếc miệng cúi xuống ngậm lấy chiếc cổ thon dài của Tịch Vãn tức giận nói.
" Tôi là chồng hợp pháp của em tại sao lại không được xưng hô như thế ?"
Tịch Vãn thấy thái độ không kiên nể gì của Lạc Vũ thì một mặt khiếp sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẩn cố bình thản đáp.
" Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là tôi không thích mà thôi.
"
" Aa.
.
đau! nhẹ thôi! xin anh đấy.
"
Khi cô đáp lời thì Lạc Vũ lại dùng hai ngón tay của mình hung hăng xoa nắm mạnh bạo lấy nhị hoa hồng hào trên đôi gò bồng đào căng tròn kia của Tịch Vãn làm cô kinh hô thành tiếng.
Thấy cô như thế Lạc Vũ cười hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại rồi lạnh nhạt nói.
" Em đừng nói dối tôi, nên thành thật một chút.
"