Tịch Vãn thấy Diễm An An ốc chẳng mang nổi mình ốc còn quan tâm đến chính mình thì trong lòng cảm thấy rất được an ủi.
Bởi vì Tịch Vãn tỉnh táo hơn Diễm An An nhiều nên nhìn mọi việc rất rõ ràng.
Không cần biết Lạc Tu Minh có yêu Diễm An An hay không những thấy được mấy người nhà của hắn đồng ý cho hai người thân mật chẳng phải vì yêu thương gì cô.
Mà là gia thế phía sau của Diễm An An còn rất khủng hay sao chứ.
Cho dù nói như thế nào thì mẹ ruột của Diễm An An cũng là phu nhân của nhà họ Chu, mà bà ngoại của Diễm An An lại là người nằm quyền lớn trong tập đoàn nhà họ Ninh làm sao không khiến người để ý được cơ chứ.
Vậy nên mấy người nhà họ Lạc mới nhân lúc Diễm An An đầu óc không tỉnh táo mới lừa cô ký vài cái hợp đồng mà cả đời này cho dù có khôi phục ký ức cũng không thoát được.
Mà chỉ có một cách mới thoát được sự trói buộc đó là nhờ vào nhà họ Ninh, nhưng với tính cách lạnh lùng cách xa người từ vạn dặm kia của Diễm An An thì chịu mở miệng nhờ vã hay sao.
Điều đó chắc chắn rất khó để xảy ra.
Nghĩ như thế Tịch Vãn không để ý đến việc của mình mà chỉ nhìn Diễm An An hỏi.
" Cô sống ở đây có quen hay không ? Nếu cần gì thì cứ nói với tôi, nếu giúp được sẽ không từ chối."
Diễm An An cảm thấy rất quái lạ với câu hỏi thăm này của Tịch Vãn hai người nào có quan hệ tốt như thế chứ.
Diễm An An thấy cô có ý tốt liền thuận theo mà đáp lời.
" Vậy được, tôi sẽ không khách xáo ! À mà lúc mang thai phải giữ tinh thần vui vẽ thông thả một chút đứa bé sinh ra mới được khỏe mạnh."
Tịch Vãn hiểu được lời Diễm An An khuyên bảo rất đúng đắn nên cô không phản bát, nhưng Tịch Vãn lại khó hiểu nói.
" An An tôi không hiểu cho lắm, lúc trước cô mang thai bị đánh và mắng chửi nhiều như thế tại sao sinh con ra vẫn khỏe mạnh hoạt bát nhưng thế chứ ? Có bí quyết gì sao ?"
Câu hỏi vô tình này của Tịch Vãn nếu là người khác sẽ suy nghĩ đến những chuyện quá khứ bi thương kia nhưng Diễm An An thì không ? Cô chẳng muốn nhắc về một chuyện đã qua mãi như thế rất không có ý nghĩa.
Cái suy nghĩ này có lẽ là tâm lý cô thất thường mới thế chứ tính cách trước kia của Diễm An An rất là cương quyết và thù dai đấy chứ chẳng đùa nha.
Vậy nên mới nói không ai đang yêu mà bình thường cả.
Diễm An An cười nhạt đáp.
" Bởi vì những điều như thế không ảnh hưởng đến tinh thần của tôi, cùng lắm đi đau đớn may lên vài mũi sẽ khỏi bệnh mà thôi.
Gặp được sóng gió ngoài biển khỏi rộng lớn và hoang vắng không một miếng đất liền ấy, thì cô chẳng thấy một chút gió mạnh trong ngôi nhà ấm áp và kiên cố là thứ gì cả."
Nghe được âm thanh nhàng nhạt của Diễm An An kèm theo tâm tình không một chút chấn động ấy giây phút này Tịch Vãn mới hiểu được tại sao cô gái có khuôn mặt non nớt này lại kiên cường như thế ?
Bởi vì Diễm An An đã từng trải qua những chuyện khủng khiếp hơn thế nên tâm cảnh mới bình lặn như nước không một vếch dậy sóng, mà Tịch Vãn cô có thể nói trước khi gặp Lạc Vũ thì cuộc sống đều xuông sẽ không có khó khăn gì.
Vậy nên khi gặp người khó chơi như Lạc Vũ tinh thần của Tịch Vãn như muốn sụp đổ.
Thấy Tịch Vãn trầm tư như có tâm sự gì đó, Diễm An An mở miệng quan tâm hỏi.
" Cô có gì không vui hay sao ? Có thể nói ra An An tôi nếu được sẽ giúp một chút."