Lạc Tu Minh nói xong liền chậm rãi cuối đầu đáp lễ một câu rồi liền rời đi nhìn thái độ này của hắn không thân thiện cho lắm, mà nhìn thái độ đủ cung kính kia của hắn làm cho mọi người không trách được gì nữa.
Mà Hứa Di thấy hắn vừa rời đi đôi mắt lóe sáng cũng hướng phía mọi người lễ phép nói.
" Cháu cũng xin phép rời đi, mọi người cứ nói chuyện là được.
"
Hứa Di nói xong liền nhanh chóng lao đi như sợ Lạc Tu Minh chạy đi mất vậy, mà bà Hứa thấy được hành động này của con gái mình liền nhìn hai người đối diện nở nụ cười cảm thán.
" Đúng là tuổi trẻ thật là tốt a, mới đó mà đã tìm cơ hội ở chung rồi.
Chúng ta thật sự không bằng được như lũ trẻ hiện tại, thật là hâm mộ a.
"
Nguyệt Nhung ngồi phía đối diện cũng cười đáp lời.
" Nếu quan hệ của hai đứa đã tốt như thế hay là tuần sau chúng ta làm lễ đính hôn luôn được không ? Nếu lỡ ngày tốt thì không hay lắm.
"
Ông Hứa cười thành thật đáp.
" Cũng tốt, nếu Nguyệt phu nhân đã có chủ ý thì cứ tiến hành như thế là được.
"
Trong căn phòng mọi người trao đổi xong công việc liền cười nói một số việc trong giới tài chính kinh doanh rất vui vẽ và hòa thuận, mà phía bên ngoài Hứa Di đã đuổi kịp Lạc Tu Minh ở dưới hầm xe.
Thấy hắn đi vội như thế Hứa Di bất mãn nói.
" Này mặt lạnh, tôi có việc muốn nói với anh.
Chúng ta cần phải nói chuyện một chút.
"
Thấy con nhóc phía sau dám xưng hô mình như thế Lạc Tu Minh có chút không vui đáp.
" Không hứng thú.
"
Nói xong hắn cũng chẳng thèm nhìn Hứa Di lấy một cái mà vội lên xe của mình chuẩn bị rời đi, mà Hứa Di trước giờ đều quen với tư thái người khác đều lễ phép tìm cách lấy lòng mình quen rồi làm sao chịu nỗi thái độ vô lễ của hắn chứ.
Hứa Di không chịu yếu thế mà lao lên chiếc ghế ngồi lên cạnh hắn, chiếc cỗ trắng noãn kiêu ngạo vểnh cao lên mà nói.
" Nếu anh không muốn nói chuyện thì tôi sẽ ở trên đây, xem thử anh làm gì được tôi cơ chứ ?"
Hứa Di nói xong ánh mắt lóe sáng như lần này bản thân thắng chắc rồi trong lòng hả giận không thôi, mà Lạc Tu Minh thấy con nhóc này ương bước như thế ánh mắt liền lạnh lẽo nói.
" Xuống xe.
"
Lạc Tu Minh nói như thế thật sự là nhẹ nhàng lắm rồi nếu không phải vì quan hệ lợi ích của việc liên hôn thì còn lâu hắn mới xuống nước với phụ nữa như thế đặc biết là cái tính cao ngạo này của Hứa Di làm bản thân hắn khó chịu chẳng thôi.
Mà Hứa Di nghe thế lại dở ra cái đại tiểu thư ánh mắt có chút nghiêm túc nói.
" Tôi là vị hôn thê chưa cưới của anh đây, chúng ta ngồi chung xe cũng rất hợp tình lý nha.
"
Phải nói đời này Lạc Tu Minh ghét nhất là người khác uy hiếp đến bản thân mình như thế, ánh mắt hắn sắc lạnh như tu la từ dưới địa ngục lên vậy nhìn cô châm chú hung ác nói.
" Vậy được, nếu đã không xuống thì ở lại trên đây ! Chẳng phải chúng ta là vị hôn thê hay sao chứ ? Hiện tại tôi làm gì cô chắc chắn cũng hợp tình lý mà đúng không ?"
Lạc Tu Minh nói xong liền dùng ánh mắt sắc lạnh như sói đói kia nhìn châm chú vào thân thể nhỏ nhắn kia của Hứa Di như muốn ăn tươi nuốt sống, tuy là Lạc Tu Minh rất để tâm đến cuộc liên hôn không có tình cảm này nhưng bên Hứa gia cũng xem trọng chẳng kém nếu không thì mấy người đó lại cam chịu đưa con gái bảo bối của mình ra hay sao chứ.
Mà Hứa Di thấy khuôn mặt đầy tà dị kia của Lạc Tu Minh liền hoảng sợ khuôn mặt tái nhợt mà hét lớn.
" Anh mau buông tôi ra, tôi xuống còn không được hay sao ? Cần gì phải hùng hổ dọa người như thế chứ?"
Hứa Di hoảng sợ hét lớn chẳng biết từ khi nào Lạc Tu Minh đã nắm tay của cô kéo mạnh về phía mình làm bản thân chẳng có một chút sức kháng cự làm cô hoảng sợ không thôi, phải nói Hứa Di kinh doanh khá giỏi vì được học tập kinh nghiêm từ ba mẹ mình nhưng đối với vấn để tình cảm thì bản thân là tiểu hài tử chưa trải sự làm sao có thể qua được tay chơi lão luyện như Lạc Tu Minh được cơ chứ.
Trong khi Hứa Di hốt hoảng tránh né kia thì những nơi mà thân thể Lạc Tu Minh kia chạm vào cảm thấy không đúng lắm, trước khi hắn ngủ với phụ nữa rất là bình thường nhưng tại sao mấy tháng nay chạm vào người khác thì trong lòng lại chẳng mấy hứng thú hình như tính cách mình đã thay đổi rồi.
Mà điều đáng sợ hơn là lúc hắn chạm vào người Hứa Di kia trong đầu chỉ xuất hiện những hình ảnh và cảm giác ở gần bên cạnh Diễm An An kia làm cho tâm tính hắn càng khó chịu, vậy nên những tháng qua hắn khônh hề muốn gặp mặt con nhóc vướng víu kia để tâm tính của bản thân dễ chịu hơn một chút.
Trong đầu Lạc Tu Minh cho rằng mình có tình trạng như thế là do Diễm An An gây ra, trong đầu hắn hiện lên một tia hung ác nói.
" Tôi chỉ đùa cô một chút mà thôi, chứ dáng vẽ này của cô ai mà thèm chứ ! Nói thật cho cô biết tôi là người đã có con rồi đấy, nếu không phải vì lợi ích của tập đoàn thì ai lại chẳng có mắt để ý đến con nhóc miệng còn hôi sữa như cô cơ chứ.
"