" Ong..ong..."
Đầu óc Hứa Di nổ tung như thành từng mảnh nhỏ trên khuôn mặt bất giác có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Trong lòng Hứa Di thầm nhủ mãi là tại sao có người điên cuồng như thế.
Hai người họ đã trải qua mối tình như thế nào mới có thể nói được những câu như vậy, nếu Minh Triết mãi còn giữ trong tim bóng hình cô gái năm đó.
Thì người đến sau phải như thế nào, đau lòng đến mức nào a.
Mà trong đáy lòng Hứa Di cũng không kiềm được một tia chua sót, bản thân cô có tình cảm với Minh Triết mà ánh mắt hắn cứ nhìn về phía Tịch Vãn như thế làm sao cô không đau lòng được cơ chứ.
Thật sự phút giây này Hứa Di rất hâm mộ tình cảm của Minh Triết giành cho Tịch Vãn, nếu sau này hắn cũng có tình cảm với bản thân mình như Tịch Vãn thì còn gì bằng chứ.
Mà Minh Triết nói xong câu đó lại tập trung nhâm nhi ly rượu trên tay mình chẳng cần để tâm gì đến sắc mặt khó coi kia của Hứa Di, mà sắc mặt Hứa Di hiện tại rất mơ hồ nhưng đôi mắt dần hiện lên một tia kiên cường hiếm thấy.
Hạnh phúc của mình thì phải tự giành giật lấy chứ, còn đợi người khác nhường nhịn hay sao chứ ?.
Bởi vì có men trong người nên Hứa Di rất mạnh dạng nghĩ gì liền mở miệng hướng ánh mắt về phía Minh Triết nói.
" Anh có muốn được tự do hay không ? Muốn rời khỏi đây và có được một khoảng tiền lớn hay không ?"
Thanh âm này truyền đến bên tai đôi đồng tử Minh Triết trở nên lóe sáng có chút kích động, hắn tưởng với tính cách ngang ngược đại tiểu thư như Hứa Di sẽ giam hắn thêm nữa năm mới chịu thả ấy chứ.
Đương nhiên nếu như không thấy tình cảm mà Minh Triết giành cho Tịch Vãn thì Hứa Di định giam hắn đến khi nào có tình cảm với cô mới thôi.
Nhưng thấy được dáng vẽ nghiêm túc đó Hứa Di liền bỏ đi suy nghĩ như thế bởi vì không khả thi.
Có những chuyện nếu không cảm nhận thì sẽ không chịu từ bỏ đi chấp niệm, mà trường hợp này chính là giành cho Minh Triết dù trong lòng biết bản thân chẳng còn một chút cơ hội nào ở bên Tịch Vãn vẫn muốn kiên cường giành lấy.
Làm như thế chẳng phải gọi là kiên cường mà là cố chấp, cố chấp giành những thứ mãi không thuộc về mình.
Vốn biết rằng không có khả năng mà vẫn đâm đầu vào bể khổ thì mới gọi là tình yêu chứ.
Minh Triết hướng ánh mắt về phía Hứa Di có chút mơ hồ nói.
" Hứa tiểu thư, cô muốn Minh Triết này làm cái gì ? Nếu giúp được Minh Triết tôi sẽ không từ nan."
Đương nhiên, Minh Triết đủ khôn ngoan để hiểu ở trên đời này sẽ không có một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Cho dù có đi chăng nữa thì cũng là bẫy người bày ra chờ bản thân hắn nhảy vào mà thôi.
Thấy hắn thẳng thắn như thế Hứa Di cũng cười hảo sản dứt khoát đáp.
" Đợi sáng mai tôi và anh đều đủ tỉnh táo chúng ta sẽ ký một chiếc hợp đồng, hợp đồng này đơn giãn là sau khi tôi và Lạc Tu Minh chính thức ly hôn thì chúng ta kết hôn.
Đương nhiên hai nhà Hứa và Lạc vẫn hợp tác nên người nhà tôi không ý kiến gì, điều mà tôi không muốn chính là người nhà phải lo cho chuyện hôn nhân của tôi mà thôi."
Nói đến đây Hứa Di lại nhàng nhã uống một ngụm rượu vào miệng rồi hướng về phía Minh Triết nói tiếp.
" Đương nhiên, anh có thể từ chối.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như thế nếu không nhờ tôi thì làm sao anh có một khoảng tiền lớn mà mình cần chứ ? Còn về hôn nhân chỉ là hợp đồng mà thôi, chắc chắn cô tình nhân nhỏ của anh đủ lý trí để hiểu việc mà anh làm là vì ai chứ ?"