Nghe Diễm An An nói như thế tiểu Đào có chút an tâm mà thở phào một hơi nhẹ nhỏm, cô biết mấy người có tiền như Lạc Tu Minh sẽ giải quyết được vấn đề khó này.
Vậy nên tiểu Đào liền thở phào một hơi thì Diễm An An cảm kích nói.
" Cảm ơn chị nhé, không có chị em chẳng biết phải làm sao cả ?"
Diễm An An thấy con nhóc này tâm tình đã trở nên bình thường liền cười nhẹ nhàng đáp.
" Thôi được rồi em ở đây học trông tiệm giúp chị, chị lên phòng sắp xếp đồ một chút."
Nói xong Diễm An An không đợi tiểu Đào trả lời mà nhanh chóng rời đi trong vài hơi thở thì chẳng thấy bóng dáng.
Khi tiểu Đào trong lòng vui vẽ định ngồi xuống học bài thì từ phía bên ngoài có giọng nói vang lên.
" Cô gái nhỏ, em chọn giúp anh vài cây cảnh để tặng người yêu được không ? "
Theo quy tắc đón khách đến cửa tiệm tiểu Đào định mở miệng chào đón, nhưng khi đưa ánh mắt lên xuất hiện trước mắt cô là hình dáng khuôn mặt khốn kiếp kia của Chu Phàm.
Tiểu Đào liền khiếp sợ lắp bắp nói.
" Tiệm...tiệm này hôm nay đóng cửa rồi, hay là anh đi nơi khác có được không ? "
Phải nói tiểu Đào đây là sợ cái tính điên cuồng của tên này rồi bám cô từ trường về đến nhà, mà hôm nay Chu Phàm khoác trên mình một bộ vest màu đen trông rất ưa nhìn.
Kèm theo cái khí chất công tử kia thì lẫn đi đâu được cơ chứ.
Đương nhiên với tính cách của Chu Phàm rất là điên cuồng bởi vì đã được nuông chiều từ nhỏ.
Ba hắn cũng là người của gia tộc lớn có tiền tài, mà mẹ Chu Phàm lại là Ninh Ngọc mẹ của Diễm An An làm sao không quyền thế mắt ở trên đầu cơ chứ.
Chu Phàm thấy tiểu Đào sợ như thế liền nở nụ cười trêu chọc nói.
" Cửa tiệm còn mở như thế còn bảo là không bán hay sao chứ ? Em gái muốn tránh anh cũng không cần lộ liễu như thế chứ ?"
Nói xong Chu Phàm lại đi dạo một vòng xem những cây cảnh trong tiệm chẳng thèm để tâm đến lời nói của Hà Tú Đào rồi.
Mà dừng như cô đã quen với cái tính cách này của hắn nên đành ngậm ngùi đi theo phía sau sắc mặt không tình nguyện cho lắm.
Mà Chu Phàm chẳng phải kiểu người thấy con gái là não liền nhỏ với kẻ lắm tiền như hắn không thiếu phụ nữ.
Mà chỉ là lúc hắn đi học lướt ngang qua gặp được dáng vẽ chăm chú xem bài kia chẳng biết sao trái tim đập loạn vài nhịp.
Vậy nên kể từ ngày hôm đó hắn đã lên kế hoạch theo đuổi tiểu Đào nhưng vì tích cách cao ngạo kia làm cô rất hoảng sợ nên phản đi tác dụng ấy chứ .
Thấy tiểu Đào sắc mặt sợ hãi như thế Chu Phàm liền nhìn cô có chút quan tâm nói.
" Trong nhưng cây này em thích cái gì anh sẽ mua tặng làm quà gặp mặt được không ?"
Nghe câu này đầu óc Hà Tú Đào toàn là dấu chấm hỏi to lớn, có ai lại như hắn muốn hỏi cô thích thứ gì mà mua tặng.
Người ta là con gái cho dù muốn thì da mặt cũng rất mỏng nha.
Huống chi là tiểu Đào hiện tại rất sợ hắn như muốn suy nghĩ ra một ly do để đuổi khách vậy, nghĩ như thế cô liền suy nghĩ ra một yêu cầu đơn giãn nhất mà nhìn về phía Chu Phàm nói.
" Nếu anh đã có lòng như thế hay là mua giúp tôi bữa trưa là được, tôi không làm khó anh đấy chứ ?"
Đương nhiên tiểu Đào không mạnh dạng như cái tên Chu Phàm này chưa thân thiết gì đã xưng anh em như thế.
Người bên ngoài không biết họ còn tưởng là vợ chồng cơ đấy.