Mà tiểu Đào đây là chẳng thèm quan tâm đến vẽ mặt khó coi kia của Chu Phàm liền thành thật nói.
" Là chị của tôi mới chuyển đến ở chung, tôi mời xuống dùng bữa cùng có được hay không ?"
" Phù..."
Trong lòng Chu Phàm âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhỏm bởi vì không phải như hắn suy đón là tiểu Đào mời người đàn ông khác.
Vậy nên hắn cũng thành thật một bộ hào phóng đáp lời.
" Được chứ, nếu em thích thì có thể mời chị xuống cùng dùng bữa."
Trong lòng Chu Phàm âm thầm suy tính một âm mưu to lớn đó là khi chị của tiểu Đào xuống hai người có nên thân mật thêm một chút hay không ?
Nếu như mối quan hệ của hai người được chị của tiểu Đào đồng ý thì còn sợ cô chạy khỏi mình hay sao chứ, càng nghĩ trong lòng lại kích động không thôi.
Mà bên đây tiểu Đào nào biết âm mưu nham hiểm kia của Chu Phàm liền đi lên cầu thang tầng hai đứng trước phòng mà gọi vào.
" Chị ơi, bạn em đến chơi có mua một chút đồ ăn trưa mời chị xuống cùng dùng bữa có được hay không vậy."
Diễm An An đang tập trung vào chiếc điện thoại xem tin tức vì khi nảy cô đã thu dọn vật dùng cần thiết xong nên muốn nghĩ ngơi một chút mà thân thể cũng cảm thấy có hơi đói.
Vậy nên khi nghe thanh âm này của tiểu Đào Diễm An An liền đáp lời.
" Vậy được, em đợi chị một chút."
Diễm An An nói xong liền chậm rãi bước ra ngoài đi cùng tiểu Đào mà bước xuống nhà dưới, xuất hiện trước mặt cô là hình dáng của Chu Phàm đang nhìn mình bằng ánh mắt có gì đó không đúng lắm làm cả người Diễm An An đứng hình lại.
Cái ánh mắt này không giống như yêu thương khi Lạc Tu Minh nhìn cô, càng không giống ánh mắt chán ghét hay đố kị mà ngươi khác nhìn mình.
Mà ánh mắt này giống như lúc mà ba nhìn bản thân cô vậy trong đó có tình cảm đơn thuần mà đặc biệt.
Thân thể Diễm An An bất giác rùng mình kinh sợ bởi vì không lẽ chỉ hơn hai tháng mà cái tên này diễn giỏi đến xem cô là chị gái, cũng có ý đồ với tiểu Đào rồi hay sao chứ.
Bỏ hết suy nghĩ phức tạp ấy ra phía sau đầu Diễm An An chậm rãi đi đến trước mặt Chu Phàm cười nhẹ nói.
" Đã lâu rồi không gặp, không lẽ chỉ mới mấy tháng đã hướng tầm nhìn về em gái này của tôi rồi hay sao chứ ?"
Trái với tầm nhìn và câu nói đầy bất thiện kia của Diễm An An mà cảm giác trong lòng Chu Phàm thật sự không biết nói như thế nào.
Nói ra sao đi nữa thì Diễm An An cũng là chị gái cùng một mẹ sinh ra của hắn có một cảm giác yêu thương và muốn bảo vệ chị mình cũng là bình thường.
Vậy nên Chu Phàm thuận theo ý của An An mà đáp lời.
" Đúng vậy chị gái, em đây là có tình cảm với tiểu Đào.
Nể tình chúng ta có quen biết hay là nói với cô ấy vài điểm tốt được không ?"
" Khụ...Khụ..."
Diễm An An ho khan lấy một tiếng sắc mặt trở nên rất lo khó coi hướng ánh mắt quái lạ về phía Chu Phàm hỏi.
" Không lẽ tôi nên nói cậu có điểm tốt là biết cải tà quy chính lần trước muốn tán tỉnh rồi lại bị Lạc Tu Minh ngăn cản nên đã biết khó mà lui.
Hiện tại lại có ý đồ với em gái họ hàng xa này của tôi hay sao chứ ?"
" Hiểu lầm..hiểu lầm...!Chị gái đây là một sự hiểu lầm rất là to lớn.
Em và anh Lạc Tu Minh thân thiết như thế làm sao có ý đồ với chị được cơ chứ ? Chị nói như thế là đang hại em trai này cơ đấy."
Nghe Diễm An An nói rõ ra như thế Chu Phàm liền khiếp sợ mà giải thích cũng không sợ cô nghi ngờ gì về mối quan hệ của hai người.
Dù sao đi chăng nữa hắn cũng gọi Lạc Tu Minh là anh, kêu Diễm An An bằng chị thì sai ở chỗ nào chứ ?