Bảo Bối Đừng Hòng Trốn Thoát!


" Tạch.

.

"
Thanh âm chai rượu vang lên truyền đi khắp căn phòng tuy sang trọng nhưng chẳng có bóng người, Diễm An An cầm chai rượu bỏ vào miệng mà uống đôi chân mày bất giác co lại vì cô sợ nó sẽ đắng.

" Ực! ực.

.

"
Diễm An An uống được một phần ba chai rồi chỉ cảm thấy hương vị quen thuộc mà thôi chứ chẳng thấy đắng giống như người ta hay nói nữa, mà cô nhớ là lần đây là đầu tiên cô đụng tới rượu như thế.

Khi cảm giác khó hiểu đó qua đi đầu óc Diễm An An bất giác lân lân tiện tay gắp một miếng thức ăn mà bỏ vào miệng, vừa nhai ánh mắt cô lại nhìn ra khung cửa sổ và bầu trời xa thâm thẩm.

Phía dưới bàn tay nhỏ nhắn ấy của cô đã cầm chặt túi thêu bằng vải kia mà vuốt ve tâm trí lại chẳng suy nghĩ được gì.

Mà ở trong đây Diễm An An nhàng nhã nhâm nhi rượu quên hết cả sự đời mà phía bên ngoài phònh khách mọi người đều nhìn nhau như rất là lo lắng cho tình trạng của cô.


Nguyệt Nhung phu nhân nhìn về phía Tịch Vãn có chút nhỏ nhẹ nói.

" Vãn Vãn, hay là con đi xem An An như thế nào rồi có chuyện không vui hay sao ? Hình như lúc nảy mẹ thấy con bé còn cầm cả rượu nữa, con ngang tuổi với con bé hỏi thử xem đã sảy ra chuyện gì rồi ?"
Lạc Vũ ngồi bên cạnh thấy mẹ mình nói như thế trong lòng có chút lo lắng mà mở miệng.

" Như thế có được không mẹ, dù gì bụng vợ con cũng lớn như thế rồi đi lại có bất tiện không ?"
" Khụ.

.

"
Nguyệt Nhung phu nhân không nhịn được mà phì cười rồi ho khan lấy một cái, sau khi lấy lại được dáng vẽ nghiêm túc nhưng thường ngày bà nhìn Lạc Vũ mắng.

" Con lo lắng quá rồi đấy, Vãn Vãn đứa nhóc chỉ hơn ba tháng nào đi bất tiện cơ chứ ? Vãn Vãn phải vận động và ăn uống kèm theo nghĩ dưỡng đầy đủ thì đứa bé sinh ra mới khỏe mạnh, con quan tâm quá ngược lại thành hại con bé đấy.

"
Nhìn Lạc Vũ quan tâm mình bị Nguyệt Nhung phu nhân mắng trong lòng Tịch Vãn hiện lên một tia cảm kích hiếm thấy với cái tên này nhưng cũng chỉ là không chán ghét mà thôi, còn về phần yêu thương cô chưa từng nghĩ đến.

Vậy nên Tịch Vãn chỉ nở một nụ cười ôn hòa rất là có thành ý nhìn về phía Nguyệt Nhung phu nhân nói.


" Mẹ à, hay là để con lên xem thử em dâu như thế nào rồi ? Nếu có chuyện gì thì không hay lắm đâu.

"
Nói xong Tịch Vãn đứng dậy chào mẹ chồng một cái rồi chậm rãi đi lên phòng Diễm An An, dù rằng Lạc Tu Minh chẳng có mối quan hệ thiết thực gì với Diễm An An nhưng Tịch Vãn gọi cô là em dâu mọi người trong nhà này đều chẳng thấy phản cảm mà xem như nó là điều rất hợp lý.

" Kẻo! kẹt.

.

"
Bởi vì Tịch Vãn luôn ở nhà nên biết Lạc Tu Minh chưa về kèm theo đó là trong lòng có chút lo lắng cho Diễm An An, nên khi cô vừa đi lên tới trước phòng liền nhanh chóng tiến vào bên trong.

Xuất hiện trước mặt Tịch Vãn là hình dáng những chai rượu đã hết nằm ở một góc nhà, còn hình dáng của Diễm An An mơ màng mà tựa vào thành giường đôi mắt luôn nhìn châm chú túi vải màu đỏ.

Thấy Tịch Vãn bước vào ánh mắt Diễm An An nheo lại có chút mơ hồ nói.

" Cô đến đây làm gì thế ? Muốn uống một chút hay sao ? Không được, hiện tại cô mang thai, rất có hại có sức khỏe.

"
Diễm An An nói xong lại mơ hồ vươn bàn tay tinh xảo cầm chai rượu mà uống trong rất thành thục, mà Tịch Vãn chẳng biết từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh cô thở dài một hơi.

Sau khi nhìn bộ dáng thê thảm này của Diễm An An Tịch Vãn không nhịn được mà nói.

" Cô biết là có hại cho sức khỏe, tại sao còn uống nhiều như thế ? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận